![]() |
1 Attachment(s)
https://www.vietbf.com/forum/attachm...4&d=1677415770 Tưởng Vọng Cố Nhân (Tưởng vọng người t́nh thơ TT) Vườn xưa hoa lá thưa dần Ngẩn ngơ chàng bướm bâng khuâng nhớ nàng Đất trời vẫn đó mênh mang Bóng t́nh heo hút dặm ngàn xa xôi Lang thang đám gió đâu rồi? Để mây thơ thẩn buông trôi nỗi buồn Hàng cây nghiêng ngả bồn chồn Nắng tàn trễ nải hoàng hôn thở dài Mấy con chim sẻ lạc loài Đứa đi đứa gọi rạc rài tấm thân Nh́n cô sương trắng khoe trần Thoảng nghe như tiếng cố nhân th́ thầm Viễn Phương |
Mưa
Mưa trải lê trên giấc mộng vàng Mưa về thấm ướt cả dương gian Mưa cho tan tác ḷng nhân thế Mưa xuống từng cơn bước lỡ làng Mưa vẫn mưa bay cuối mạn trời Mưa sầu ru nhịp khúc đơn côi Mưa như trút nỗi buồn nhung nhớ Mưa thấm tim đơn phủ lạnh người Mưa vẫn mưa rơi khắp nẻo đường Mưa về cho bến mộng sầu vương Mưa xuyên kẽ lá rời trăm ngả Mưa lộng âm vang khúc đoạn trường Mưa vẫn mưa bay giữa phố phường Mưa nḥa dấu tích bóng người thương Mưa trôi cả khối t́nh duyên lỡ Mưa đổ mịt mờ chốn viễn phương Mưa đă phôi pha ước mặn nồng Mưa hoài day dứt kẻ chờ trông Mưa khơi lạnh bến t́nh xuân mộng Mưa xói đau thương kỉ niệm ḷng Viễn Phương |
Biển Và Nàng
Chiều dần xuống tơ vàng hiu hắt trải Gió ŕ rào ngân măi tiếng sầu ai Hồn lửng lơ trên những áng mây bay Theo chiếc bóng mênh mang sầu trĩu nặng Nàng là ai?-Lạc loài trên biển vắng Bước ơ hờ lặng ngắm bóng chiều rơi Dấu chân in từng nét bước đơn côi Tôi lặng đứng nh́n người trên biển cát Biển ngơ ngẩn dưới trời thương bát ngát Sóng cuống cuồng ôm ấp bước kiêu sa Nước trong xanh lắng đọng dấu chân ngà Ḷng hoang vắng sầu vương lên khoé mắt Gió man mát cho ai hồng nhan sắc? Tóc mây vàng hong nắng cuối hoàng hôn Áo tung bay phơi phới dáng đơn buồn Ôi!-Đẹp quá, màu chiều trên biển vắng Tôi chợt tỉnh dưới trời mây nhạt nắng Nh́n bóng đời thăm thẳm mịt mù xa Biển sầu đau bôi xoá dấu người qua Tôi bỡ ngỡ lạc loài như cơi mộng Trời biển vẫn một màu thương lắng đọng Sóng nhịp nhàng vang vọng khúc t́nh đơn Nàng bước xa tôi chợt thấy buồn vương T́m đâu hỡi?-Biển trời bao la quá. Viễn Phương |
Quy Luật Kiếp Người
Người đi cũng đă đi Kẻ ở khóc phân kỳ Ôi!-Ḍng đời tan họp Vui đó rồi sầu bi Sống!- lặn lội trần gian Thác!- an lạc vĩnh hằng Âu cũng là quy luật Của kiếp người mong manh Một đi vào thiên cổ Trăm ở lại sầu thương Trong ṿng quay mải miết Luân lưu khúc đoạn trường Sang hèn tựa áng mây Lợi danh như vũng lầy Sổ đời ai ghi chép? Được mất nào hơn đây? Viễn Phương |
Sẽ Măi Chờ Em
Anh sẽ chờ em dẫu bóng tà Dù đời nghiêng ngả tháng ngày qua Gió xuân man mác t́nh cô lữ Nắng hạ chiều vương mắt nhạt nḥa Anh với em cùng kiếp viễn phương Đem ḍng thơ kết mối yêu thương Ru nhau từng giấc thu vàng mộng Hát khúc t́nh thơ giữa dặm trường Đời có bao lần khóc biệt ly? Người đây kẻ đấy tiếc thương ǵ? Hoài mong mai sẽ c̣n tương hội Cho hết quây quần giấc mộng si Vạt nắng đông tàn hong ước mơ Hương xuân nồng ấm thoảng đôi bờ Chờ nhau trên bến b́nh yên mộng Mai về nối tiếp cuộc t́nh thơ Viễn Phương |
Tự T́nh Trăng
Trăng nằm sóng sải đỉnh đồi cao Không nghĩ, không mang ước vọng nào Soi sáng nhân gian hiền dữ bước Mặc người thầm lặng kẻ nghêu ngao Đi về hiện ẩn giữa không gian Vui thú điền viên cảnh thác ngàn Rong ruổi vui cùng mây gió lộng Khi mờ lúc rỏ chẳng kêu than Rồi trong một thoáng hận t́nh đời Có kẻ âm thầm mang sẻ đôi Người nỡ đem trăng vàng rao bán Ân t́nh nặng nhẹ thế mà thôi Trăng tàn vương víu cũng về không Cứ nghĩ mà thương kiếp má hồng Nhỡ bước phong ba vùi ước nguyện Sông t́nh ai biết nước đục trong Canh thâu trăng tỏ chút t́nh riêng Hờn ghét rồi đây chẳng lụy phiền Trả hết yêu thương vào cơi mộng Xin về sống lại chốn an nhiên Viễn Phương |
Về Đâu Dấu T́nh Dẫu cho gặp bến cô liêu Vẫn không thay đổi t́nh yêu nồng nàn (Minh Thi) Người ơi duyên phận lỡ làng Tơ trời không kết hoài mang dạ nầy Từ khi t́nh biết đong đầy Bến tương cũng đợi bao ngày tháng qua Đôi bờ thăm thẳm bao la Ḍng đời trôi măi tuôn sa biển trời Nhớ thương không thốt nên lời Yêu nhau ḷng có đổi dời không ai? Cớ sao t́nh măi chia hai? Người đau kẻ xót lạc loài bước chân Thu về ươm ướm ngoài sân Lá sầu rơi khẽ lâng lâng nỗi niềm Chiều thu trải bóng êm đềm Heo may thoang thoảng bên thềm ước mơ T́nh đầu vẫn đó như thơ Dấu xưa nay đă mịt mờ trong khói mây Về đâu hỡi cánh chim bay? Đất trời nghiêng ngả sầu vây cơi hồn Viễn Phương |
Anh Nhớ Em
( Gửi người t́nh thơ TT ) Lặng lẽ bên đèn trăng tối nay Anh nghe man mác nỗi ai hoài Hương yêu vương vít ngày xưa cũ Chạnh nhớ nhân t́nh đôi mắt cay Một thoáng yêu thương rồi chợt mất Đất trời heo hắt gợi buồn thêm Bến mơ ân ái thèm chăn gối Ai thấu ḷng nhau cố gọi t́m Dạ nhớ vơi đầy tim thổn thức Người xa t́nh vẫn thấy như gần Anh đây em đó không ai lỗi Hương thắm t́nh nồng cứ măi dâng Chẳng nợ ǵ nhau nào phải trả Hỏi ḷng ai có nhớ thương ai Niềm riêng da diết bao giờ hết Trên áng t́nh thơ nối mộng dài Viễn Phương |
T́nh Sử Anh Và Em Anh và em trong mối t́nh dang dở Hai phương trời than thở một niềm đau T́nh ta đây!-Người yêu đâu? Bao nhiêu cay đắng thấm sâu cơi ḷng Yêu thoáng chốc bềnh bồng trong biển nhớ Dấu vết t́nh loang lở bóng hoàng hôn Về đâu những bước chân đơn? Đường mây chênh chếch gọi hồn đi hoang Thân lữ khách dặm ngàn trong khoảng vắng Măi ngậm ngùi giọt đắng giữa đôi môi Ừ!-Th́ đă thế th́ thôi Đời anh lăng tử nổi trôi cũng đành Em!-Từ lúc độc hành trên phố cũ Anh!-Một thời ủ rũ kiếp tha hương Chắt chiu trong ánh tà dương Góp từng mảnh vụn yêu thương giữ ǵn T́nh không vẹn đôi ḿnh chừ chia cách Xin một đời ghi khắc bóng t́nh nhân Cho ngh́n thu măi vương mang Trang thiên t́nh sử ngút ngàn dấu yêu Viễn Phương |
Nhớ M16 Em mười sáu tṛn trăng ướm mộng Anh một thời lắng đọng yêu thương Ru ai t́nh khúc đoạn trường Bên nhau trên những bước đường chông gai Quê hương đă miệt mài chinh chiến Bước đăng tŕnh binh biến thương đau Đêm sương vỗ giấc chiến hào Ngày gieo mưa nắng khát khao mái t́nh Rồi dâu bể quê ḿnh mấy lượt Bao mảnh đời xuôi ngược phong ba Vấn vương t́nh nghĩa đậm đà Giọt thương giọt nhớ tuôn sa tháng ngày Xa quê mẹ măi hoài trăn trở Gánh ân t́nh mấy thuở buông lơi Nỗi buồn da diết đầy vơi Nhớ em mười sáu một thời bên nhau Viễn Phương |
Yêu Nàng Thơ
Ừ!... V́ bởi em là thơ Nên anh hoài gọi nhớ Nhịp ḥa theo hơi thở Men ái mộng say vùi Ḍng đời cố t́m vui Thơ buồn nhưng tha thiết Trong nhau c̣n mải miết Muôn kiếp vẫn ngọt bùi Bao thu đă ngậm ngùi Tiếng sầu bay cao vút Bóng t́nh xa hun hút Một thuở vẫy tay chào Nay ta về với nhau Nối ḍng thơ xa vắng Trời đất kia tĩnh lặng Cho đời thắm yêu thương Ru măi giấc mộng thường Dâng tràn hương vị ngọt Tiếng ḷng vui thánh thót Trọn kiếp yêu nàng thơ Viễn Phương |
Hoài Chia Biệt Em với anh sao hoài chia biệt Anh góc trời mải miết xa xôi Em c̣n đâu đó nổi trôi Mong chờ tương hội rối bời tâm tư Ḍng thơ viết bao từ thương nhớ Chợt thoáng nào bỡ ngỡ gọi tên Ngoài trời sương do tỏa mông mênh Pḥng đơn soi bóng bên đèn hắt hiu Ôi lối mộng tiêu điều hoang vắng Đêm lững lờ tĩnh lặng muôn nơi Trăng mờ lặng lẽ nghiêng soi Không gian mờ ảo ru đời viễn phương Vườn thơ cũ tơ vương quấn quưt Cánh hoa ḷng chi chít niềm đau Chờ em chờ đến ngàn sau Lâu đài t́nh ái chất cao nỗi sầu Viễn Phương |
Tháng Tư Về
Tháng tư đi!-Đất trời buồn man mác Nh́n biển đời dào dạt giữa quê hương Sóng người dâng tràn khắp bến muôn phương Thuyễn viễn xứ yêu thương ḷng trĩu nặng Tháng tư xưa!-Ba mươi chiều nhạt nắng Âm thanh nào văng vẳng buổi hoàng hôn Tiếng ai vui ḥa lẩn tiếng ai hờn Đêm bao phủ cơi ḷng nghe rưng rức Tháng tư ơi!-Măi hoài trong tâm thức Bao mảnh đời cùng cực những thương đau Niềm ước mơ dần lụn tiếp ngày sau Thêm tuổi khổ thêm sầu trên bến đợi Tháng tư về!-Xứ người trông vời vợi Bốn phương trời một nỗi nhớ quê xưa Mây lang thang theo gió trải cơn mưa, … Vài giọt ấm lăn đùa đôi môi lạnh. Viễn Phương |
Xuân Phân Niềm Nhớ (Gửi người T́nh Thơ) Tháng ba hoa nở muôn màu Rộn ràng khoe sắc đón chào xuân phân Bướm ong hớn hở vô ngần Cho người muôn nỗi bâng khuâng nhớ người Xuân phân thuở ấy một thời Tôi em sánh bước trông vời tương lai Có chăng định số an bài? Mà em đổi lối chia hai hướng đời Đường xưa một bóng chơi vơi Buồn như chiếc lá giữa trời quạnh hiu Chiều nay chẳng biết bao chiều Cơi hồn quay tít liêu xiêu ánh tà Ngày buồn lặng lẽ trôi qua Đêm về lại cũng ḿnh ta với ḿnh Trăng soi mờ ảo lung linh Lạnh lùng mây gió ru t́nh bơ vơ Viễn Phương |
Đau Thương C̣n Lại
Từ lúc em xa khuất bóng h́nh Trời hoài man mác đất làm thinh Gió ru sầu nhớ đời ly biệt Mây trải tuôn sa những giọt t́nh Những tưởng thời gian sẽ dỗ dành Là liều thuốc chữa để quên nhanh Nhưng!-ngày qua vẫn quay quần nhớ Song!-tối lại mơ giấc mộng lành Ngọn lửa ba sinh đă lụn lần Tơ t́nh mấy gút cũng chia phân Nghĩa ân hết cạn từ xưa đó C̣n gánh đau thương cứ nặng dần Viễn Phương |
T́nh Sử Anh Và Em
Anh và em trong mối t́nh dang dở Hai phương trời than thở một niềm đau T́nh đây người ở chốn nào? Bao nhiêu cay đắng thấm sâu cơi ḷng Yêu thoáng chốc bềnh bồng trong biển nhớ Dấu vết t́nh loang lở bóng hoàng hôn Về đâu những bước chân đơn? Đường mây chênh chếch gọi hồn đi hoang Thân lữ khách dặm ngàn trong khoảng vắng Măi ngậm ngùi giọt đắng giữa đôi môi Ừ!-Th́ đă thế th́ thôi Đời anh lăng tử nổi trôi cũng đành Em!-Từ lúc độc hành trên phố cũ Anh!-Một thời ủ rũ kiếp tha hương Chắt chiu trong ánh tà dương Góp từng mảnh vụn yêu thương giữ ǵn T́nh không vẹn đôi ḿnh chừ chia cách Xin một đời ghi khắc bóng t́nh nhân Cho ngh́n năm măi vương mang Trang thiên t́nh sử ngút ngàn dấu yêu Viễn Phương |
Trang Sử T́nh Buồn Từ trong ngăn chứa buồng tim Khúc t́nh dang dở lắng ch́m bấy lâu Chợt mưa xuân thấm tơ sầu Se se ngọn gió khơi mào nhớ nhung Người đi cách biệt muôn trùng Đường t́nh xưa đă khôn cùng xác xơ Hàng cây rũ bóng thương chờ Dáng xưa nay vẫn mịt mờ khói mây Ta ru nỗi nhớ vơi đầy Cho ngày tháng cũ dần xoay trở về Đem từng con chữ lê thê Kết ḍng luyến ái mải mê gọi t́nh Tà dương chênh chếch nghiêng ḿnh Âm thầm chiếc bóng lung linh trước thềm Ngày đi lặng lẽ về đêm Giở trang t́nh sử ghi thêm nỗi buồn Viễn Phương |
V́ Vắng Em
V́ vắng em nên t́nh anh trôi nổi Bước đơn buồn rong ruổi giữa đường mây T́m em đâu trên những dấu chim bay Cuồn cuộn sóng sầu vây trên bến nhớ V́ vắng em nên buồn tim nức nở Măi u hoài trăn trở giấc mơ xa Thả hồn hoang soi bóng dưới trăng ngà Từng giọt đắng la đà rơi lối mộng V́ vắng em nên trời cao lắng đọng Không gian buồn u ám cả ḷng xuân Từ xa đâu vang vọng những dư âm Lời âu yếm th́ thầm bên cánh gió V́ vắng em nên đời anh chẳng có Ánh vầng hồng rạng tỏ buổi b́nh minh Cho hơi sương lạnh buốt mối duyên t́nh Như bướm nhớ hương trinh loài hoa trắng V́ vắng em nên ḷng anh lạnh vắng Ước mơ làn lửa ấm sưởi t́nh đơn Đời không em đời chẳng có ǵ hơn Và anh măi lạc loài trong biển nhớ Viễn Phương |
Người T́nh Thơ Tri Kỉ (Gửi người TTTK/TT) Cảm ơn em người t́nh thơ tri kỉ Ru ta hoài mộng mị giữa trời hoang Như ḍng suối chảy miên man Lời yêu tha thiết tuôn tràn bến mơ Sông thương vẫn đôi bờ xa cách trở Nên bến t́nh mộng lỡ mới vào yêu Nơi anh đơn vắng muôn chiều Bên em quạnh quẽ cô liêu tháng ngày Nếu xưa chẳng sum vầy trên phố ảo Có đâu giờ phiền năo lại vây quanh Cho bao cơn ước mộng lành Về nơi xa vắng chồng chành nỗi đau Duyên tiền định ai nào đâu hay biết Bao lâu rồi mải miết kiếm t́m nhau Người ơi lạc chốn xa nào? Ḷng đây, dạ đó khát khao men t́nh Đời không hẹn ba sinh hoài mộng mị Dơi bóng h́nh tri kỉ cuối trời mơ Mai sau hết kiếp trông chờ Xin c̣n ôm khối t́nh thơ đậm đà Viễn Phương |
Anh Nhớ Em
( Gửi người t́nh thơ TT ) Lặng lẽ bên đèn trăng tối nay Anh nghe man mác nỗi ai hoài Hương yêu vương vít ngày xưa cũ Chạnh nhớ nhân t́nh đôi mắt cay Một thoáng yêu thương rồi chợt mất Đất trời heo hắt gợi buồn thêm Bến mơ ân ái thèm chăn gối Ai thấu ḷng nhau cố gọi t́m Dạ nhớ vơi đầy tim thổn thức Người xa t́nh vẫn thấy như gần Anh đây em đó không ai lỗi Hương thắm t́nh nồng cứ măi dâng Chẳng nợ ǵ nhau nào phải trả Hỏi ḷng ai có nhớ thương ai Niềm riêng da diết bao giờ hết Trên áng t́nh thơ nối mộng dài Viễn Phương |
All times are GMT. The time now is 07:16. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2025
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.