Hôm sau th́ có lệnh của Bộ tổng đánh vào. Bảo rằng :
- " Đă đồng ư cho cái đoàn cán bộ này ở lại khu sáu. "
Cái tin đó làm tất cả mọi người khóc rầm lên như cha chết mẹ chết.
Dù là người gốc ở Nam Bộ hay Bắc Kỳ th́ khu sáu đối với họ cũng không phải là mảnh đất dung thân.
Đó là cái khu chết đói, bệnh tật và là một mảnh đất vô danh xưa nay không có ai làm nên cơm nên cháo ǵ.
Nh́n những sĩ quan khóc mùi mẫn, tôi đau xót, cảm thấy như một mảnh tim của ḿnh cắt để lại đây cùng với những người bất hạnh.
Con không đẻ không thương, người có quê hương không biết thương xót người xa xứ. Con của họ, đứa đi Tây, đứa đi Tàu…
Vị trưởng đoàn như một cái xác không hồn, anh ta nói những lời không phải của anh ta, nhưng bắt buộc phải nói ra:
– Các đồng chí thân mến ! Tôi xin phổ biến cho toàn đoàn nghe một cái lịnh mới.
Xin các đồng chí hăy b́nh tĩnh nghe với tư thế kẻ chiến thắng, và với thái độ của một đảng viên tiền phong của giai cấp vô sản.
Anh ta cứ nói ṿng quanh măi mà không chịu vào đề, làm cho ai nấy đều bực dọc. Có người nói ngay:
– Th́ cái việc ở lại khu sáu chứ ǵ mà đồng chí cứ rào đón măi. Ai ở lại th́ xin vái cả mũ. Chúng ta không phải là khỉ hát xiệc của gánh Tạ Duy Hiển mà lúc nào muốn đem chúng ta làm tṛ chỉ cần cho ta một vắt cơm th́ đem ra.
Tôi thấy ông Tạ Duy Hiển tuy chỉ là người chuyên môn giáo dục thú vật để làm tṛ vui cho thiên hạ nhưng tôi tiếp xúc với ông ta, tôi thấy ông ta rất thận trọng trong việc luyện tập và sử dụng từng loại thú một.
Ông ta nói với tôi về tâm lư của từng con thú một, rất xác đáng chứng tỏ ông ta là một nhà tâm lư sành sơi.
Ví dụ như :
- Loại khỉ là loại lóc chóc , rất thông minh nhưng lại rất chóng quên, và hay bắt chước, muốn giáo dục nó phải vừa dỗ ngọt vừa dùng roi vọt .
- Con gấu là con vật lầm ĺ, hung dữ và táo bạo, muốn dùng nó không nên bao giờ dùng roi vọt với nó.
Đại khái, ông ta kể lại rằng có một lần nọ một chú gấu sút chuồng…
https://www.youtube.com/watch?v=rS_aUw4UvKg
Anh bạn nói có vẻ thao thao bất tuyệt những điều chất chứa trong ḷng lâu nay chưa có dịp xổ tung ra.
Mọi người ngồi im, vừa bực bội vừa chua xót. Có người muốn phản đối nhưng đành im, v́ cái ông bạn kia tuy nói ác khẩu thật nhưng lại rất chí lư.
C̣n vị đoàn trưởng muốn lănh đạo cái đoàn của ḿnh. Anh ta ấp úng măi mới t́m ra câu trả lời, anh ta nói rất gượng gạo:
– Đây là lệnh. Chúng ta là cấp dưới, chúng ta phải thi hành.
Lập tức cả đoàn lại nhao nhao lên. Một người nói :
– Đồng ư là lệnh Ai không biết phàm con nhà lính là phải coi lệnh cấp trên như chính là bộ óc của ḿnh, c̣n ḿnh chỉ là tay chân. Nhưng muốn được vậy cấp trên phải sáng suốt, mỗi cái lệnh ban ra
phải cho hợp với nhân tâm, phải hợp với hoàn cảnh, lệnh ban ra cấp dưới đều thi hành dù có chết cũng vui.
Đó mới là lệnh của cấp trên.
Vị đoàn trưởng nói ngay:
– Chúng ta là chiến sĩ cách mạng, chúng ta hy sinh vô điều kiện cho sự nghiệp cách mạng như các đồng chí trung ương đă dạy chúng ta.
Đ̣i hỏi cách mạng phải theo nguyện vọng của chúng ta
tức là chúng ta hy sinh có điều kiện.
Anh bạn vừa ngồi xuống lại đứng lên ngay:
– Con c… Con c… tao đây,
chẳng có thằng đếch nào hy sinh cho cách mạng vô điều kiện cả. Đồ láo toét. Đồ bịp người.
Tôi chỉ thấy những thằng nói hy sinh vô điều kiện thôi, nhưng thực ra th́ họ đều hy sinh có điều kiện cả, nhà lầu, ô-tô, cơm gà cá gỏi, vợ con phủ phê. C̣n muốn ǵ nữa ?
Năm mươi tuổi lấy con gái mười tám uống sâm Triều Tiên như nước vối, nay tiệc mai tiệc, c̣n muốn ǵ nữa ?
Tôi mà được như thế tôi
“hy sinh cho cách mạng suốt đời và tôi sẽ bắt con tôi hy sinh suốt đời nó luôn ! ”
Bà Bảy Vân - "người vợ miền Nam" của cố TBT Lê Duẩn
Tôi hỏi các đồng chí bà vợ nhỏ của đồng chí D. là bà N. trước kia là mèo của ông T. Tư lệnh miền Tây, bà ta làm chức ǵ mà được đi tàu lặn vô Nam ? Và vô trong Nam bà ta làm chức ǵ ? Có phải để trốn ghen ?
https://cafef.vn/cuoc-doi-ba-bay-van...7130757966.chn
Tôi thấy lũ chúng ta
bị lợi dụng ḷng cương trực và nhiệt t́nh cách mạng.
Nhưng những kẻ lợi dụng nên nhớ rằng cái ǵ cũng có mức độ.
Đi quá mức sẽ đổ vỡ. Tôi là một thằng kháng chiến chín năm, ra Bắc mười hai năm, cuộc đời tôi coi như hết rồi. Tôi được cái ǵ ?
Cái cấp thượng úy tôi không cần… tao đếch cần, tao chỉ muốn làm dân.
Anh bạn cởi quân phục ra (cố nhiên không có gắn quân hàm) vứt xuống đất và cởi khẩu súng ngắn ném luôn xuống đất.
Rồi anh ta quày quả ra về giữa sự ngơ ngác của cả đoàn
Nhưng đi được vài bước, anh ta cười hắc hắc và trở lại, nói giọng rất mỉa mai.
– Ư quên, c̣n cái quần cởi trả luôn cho đủ bộ ! Rồi anh ta cởi quần ném thành đống trên chiếc áo phủ lên khẩu súng lục K54.
– Thôi nhé, chào các đồng chí, kể từ giờ này tôi là phó thường dân. Tôi đi, tôi đứng tôi ở tôi nằm đều do lệnh của tôi.
Từ đó trở đi, cuộc họp không tiếp tục được. Anh đoàn trưởng rút lui c̣n những người khác th́ lảng đi dần không ra cái sự hội họp ǵ nữa.
https://www.youtube.com/watch?v=-qn6Ym5g9UQ
Anh đoàn trưởng đi vô Bộ tư lệnh suốt buổi chiều hôm đó. Đến sáng hôm sau mới trở về.
Đi cùng với anh ta có một ông vẻ mặt quan trọng và một anh cần vụ quảy một cái ḅng sữa hộp và đường cát (để làm công tác chánh trị chắc) .
Tôi đă từng đọc một ḍng chữ như những vết sẹo trên da một cây cổ thụ :
- “Thà chết không quay lại cuộc đời đất Bắc bạc bẽo.”
Thế mới biết người Nam Bộ vượt Trường Sơn trở về miền Nam với vô số ư nghĩ phức tạp nhất là ư nghĩ oán hận chớ không phải “đi giải phóng Miền Nam” như những kẻ lănh đạo nhầm tưởng.
Đứng ở đây tôi nh́n thấy cuối dăy Trường Sơn thu nhỏ lại như một ḥn non bộ trước tư dinh của ông Phó vương Bắc Kỳ Hoàng Cao Khải nơi mà tôi đă giam thân học lấy học để những bài học của Trung ương đảng ban ra để làm vũ khí chống lại Nhân Văn Giai Phẩm năm xưa.
Đó, xương đồng chí của các ông đó, hăy chịu khó đi nhặt lấy để mà bán cho các viện giải phẫu với giá hời, các ông sẽ được lăi to trong canh bạc
“giải phóng” miền Nam này ! Đó là điều chắc chắn !
Hăy đi nhặt những ống xương ấy về kết làm ghế ngồi, làm bàn buya-rô, và khắc chạm thành những chiếc ống điếu đùng để các ông hút thuốc giải khuây !
Vâng ! Xương trên Trường Sơn nhiều quá . Xương lộ thiên như những vỉ than ở Hồng Gai đă làm giàu cho miền Bắc.
Vậy mà các vị cứ ở ngoài Hà Nội chạm cốc với nhau chúc mừng chiến thắng. Và có lẽ nhà thơ
“vĩ đại” nhất của Hà Nội cũng sẽ lại có thêm cơ hội để mà viết một câu thơ tương tự như sau.
“Rượu cúc ấy, các ông, là rượu…!”
*************