CHƯƠNG 29
Mặt trời đă xuống thấp hơn ngọn cây rừng khi chúng tôi được lệnh hạ trại của anh giao liên.
Thiệt là may phước.
Tôi và Năm Cà Dom cố treo vơng căng tăng thật nhanh cho ông Chín, rồi hai đứa ngă lăn ra đất như lần trước.
Anh giao liên đến bên tôi, với giọng thân thiết :
– Xin lỗi nhé ! Nếu không có các anh tôi cho cái đám thổ phỉ này lội rừng sáng đêm nay.
Anh ta lôi tôi ra rỉ tai :
– Ngày mai vừa hừng sáng là tôi hô biệt kích tới nhé. Các anh cứ nằm ngủ như thường, để tôi cho chúng nó
“ tập thể dục ” một trận nữa.
Mạnh Rùa cũng không phải là tên chỉ huy gà mờ. Cho nên tôi vừa chợp mắt là hắn đă hầm hầm tới. Hắn quát :
– Thằng giao liên đâu rồi ?
Anh giao liên đang nằm trên vơng ngay bên cạnh tôi. Anh ta liệu bề không thoát được nên vội lên tiếng:
– Dạ… em đây ạ !
– Tiên sư mày, mày là thằng phản động phá hoại quân đội, tao bắn mày bỏ đây cho cọp Plei-me ăn xác mày nghe chưa ?
Mạnh Rùa vừa nói vừa nghiến răng, rồi hắn quát lính trói anh giao liên lại.
Tuy là tàn quân nhưng đơn vị của Mạnh c̣n đủ sức trói một thằng người vào gốc cây.
Mạnh Rùa móc súng ra bước tới, lên đạn. Tiếng cơ bẩm lùi ra rồi chạy tới đưa đạn rền ṇng nghe rơ quá, làm tôi ngồi bật dậy.
– Anh Mạnh ! Tôi kêu rú lên. Bắn nó ai dắt đường.
Mạnh quay lại tôi, đôi mắt lườm lườm :
– Tao không cần ai dắt cả. Tao vạch lấy đường mà đi !
Mạnh Rùa mổ súng vào trán anh giao liên :
– Mày định giết hết đơn vị tao phải không, mày là thằng gián điệp. Tao bắn mày là bắn một thằng gián điệp !
Anh giao liên cười nhếch mép :
– Thằng nào bắn tao mới là thằng gián điệp.
Mày đă giết gần hết binh sĩ của mày rồi. Ai bắt tội mày mà mày bắt tội tao ? Đơn vị này rồi sẽ có thằng tố cáo mày.
Tôi bảo Năm Cà Dom can ngăn Mạnh Rùa. Hắn há không nhớ cái chuyện cướp kho gạo đă đưa đến cái hậu quả nào hay sao ? Bây giờ lại làm cái tṛ này nữa.
Mạnh Rùa có lẽ đă bị câu nói của anh giao liên đảo lộn tâm thần nên hắn quay đi, và kéo cơ bẩm lẫy viên đạn văng ra lăn lóc dưới đất.
Hắn lẩm bẩm:
– Tôi đi guốc trong bụng chúng nó mà. Làm trời với ai chớ với tôi th́ tôi diệt. Nó tưởng tôi không biết cái tṛ trẻ con đó hả ?
– Thôi đi cậu ! Năm Cà Dom xô Mạnh Rùa ra xa rồi đến mở trói cho anh giao liên.
Trời tối nhanh với cơn mưa đố ập xuống bất ngờ.
Anh giao liên được mở trói, đến ngồi phệt bên tôi cứ nhổ nước bọt xoèn xoẹt, tỏ vẻ bất b́nh đến cực độ.
Anh ta ngồi im như gỗ, c̣n tôi không biết nói động tới anh ta bằng cách nào với lời lẽ nào cho khỏi bị anh ta phản đối. Sợ chọc anh ta nổi xung lên th́ khốn.
Nhất trạm nh́ trời mà !
Nhưng may quá, anh giao liên lại lên tiếng :
– Hắn ta biết cái Plei-me là cái thứ ǵ mà mới nghe tôi nói thế đă vội nhảy cỡn lên bênh vực chứ ?
Đấy là tôi mới nói sơ sơ thôi chớ
chưa nói sự thực thê thảm của quân ta trong trận này đấy.
Nếu tôi nói sự thực ra chắc tôi bị xử bắn chắc.
Tôi hỏi:
– Sự thực bi thảm lắm sao đồng chí ?
– Thua to quá to đứt đuôi đi rồi chớ c̣n bi thảm bi thiết ǵ nữa.
Bố nó !
Ở ngoài Hà Nội, mới nhong nhong vô tới đây tưởng ḿnh là ông tướng nhà trời.
Đụng với Mỹ, nó giả cho vài trận th́ trọc đầu đi đừng có mà lên mặt !
Anh giao liên ngoảnh lại hỏi tôi:
– Một trận đánh như vậy đó mà khi kể lại tôi nói rất dè dặt, thế mà hắn ta tát tai tôi là thế nào ? Các ông ấy thích nghe báo cáo chiến thắng lắm. Chiến thắng th́ khó chứ
báo cáo chiến thắng th́ dễ mà. Thí dụ như trận tập kích của hắn ta ném vào quân Mỹ vừa rồi đó cũng là chiến thắng !
Tôi hỏi anh giao liên:
– Tới trạm có gạo không đồng chí ?
– Cái đó tôi không được biết đồng chí ạ !
– Chớ b́nh thường các đồng chí ăn gạo ở đâu ?
– Chúng tôi lănh lúa hoặc bắp.
– Trời đất, rồi làm sao mà ăn ?
– Vịt gà ăn lúa th́ sao?
– Đồng chí nói ǵ kỳ cục vậy?
-Tôi mong có lúa để mà sống, chỉ sợ không có lúa thôi.
– Mỗi khẩu phần là bao nhiêu ?
– Người ta phát bao nhiêu th́ lănh bấy nhiêu.
- Không có qui định ǵ hết à ?
– Có nhưng giao liên là cơ quan bán quân sự cho nên phải tự túc lấy tám mươi phần trăm,
chỉ lănh được hai mươi phần trăm mà không có đủ để phát cho chúng tôi.
Sáng hôm sau nắng lên đẹp.
Một ngày nắng lên giữa rừng là một hạnh phúc quá to lớn đối với người đi đường. Cho nên khi nắng lên ấm một chốc là đă thấy có người tắm dọc hai bờ suối .
Ôi chao ! Trông thật là vui, và thật là nhộn. Có cả một sự biểu dương xương sống xương sườn. Không phải một cuộc biểu dương sức mạnh mà ngược lại.
Riêng tôi th́ tôi nhớ chắc chắn rằng từ ngày đi trên đường này tới nay tôi chỉ tắm có một lần, c̣n những trận dầm mưa hay ngâm ḿnh dưới suối th́ không kể.
V́ tắm đối với tôi có nghĩa là sốt.
Tôi thấy ḿnh vừa nhát vừa lười, tôi không c̣n tin tưởng ở cái ǵ nữa cả. Đă vậy tôi c̣n cho
ḷng tin là một sự ngu xuẩn.
Càng tin th́ càng bị lừa và càng thất vọng.
https://www.youtube.com/watch?v=Mob34vUwF0c
Tôi c̣n đang chưa biết làm ǵ th́ Năm Cà Dom đến rủ tôi đi đào trùn hổ về ăn, v́ Năm đă trông thấy có người đào được loại kư sinh trùng này ở đằng kia.
Tôi miễn cưỡng đi theo Năm Cà Dom nhưng không bao giờ tôi nghĩ rằng ḿnh có thể nuốt trôi được con trùn hổ.
Năm Cà Dom hỏi :
– Cậu đă từng ăn con cóc chưa ?
– Chưa !
– Làm cách mạng giải phóng miền Nam th́ phải tập ăn cóc, rắn mối, dế nhũi, mối cánh, v.v… nhưng có con
“kiếc” là đừng có xực nghe chưa ? Ăn là chết ngay !
– Con kiếc là con ǵ ?
– Nó cũng là loại cóc nhưng da nó đỏ, và có gai nhọn.
Có tiếng Mạnh Rùa đang căi nhau với Tuất làm tôi và Năm Cà Dom dừng lại lắng nghe.
– Tại cậu tất cả ?
– Chứ để cậu bắn chết nó à ?
– Th́ đă sao ? Hơn là nó trốn mất rồi.
– Chính là tại cậu.
Tại sao lại tát tay nó ? Tớ nói thật. Đây chẳng phải phê b́nh ǵ cậu. Tớ thấy cậu đối xử với mọi người như một anh ǵ chớ không phải cấp chỉ huy.
– Lính tráng như thế ai chỉ huy được ?
Rồi Mạnh Rùa quay ra quát:
– Đi t́m cho được lôi cổ nó về đây.
V́ sự sống chung của đơn vị và cũng là sự sống riêng của từng thằng, đám lính chạy tủa ra.
************