
Ở Việt Nam, bảo hiểm xe máy được gọi là “bảo hiểm bắt buộc trách nhiệm dân sự”. Nghe có vẻ là thứ bảo vệ dân, nhưng thực tế lại khiến không ít người bức xúc và đặt câu hỏi: nếu bảo hiểm là tự nguyện, tại sao dân bị ép mua bằng luật pháp và phạt nặng nếu không có?
Đa số người dân chỉ mua bảo hiểm để tránh bị CSGT phạt, chứ không tin tưởng vào lợi ích của nó. Khi có tai nạn, thủ tục đ̣i bồi thường rườm rà, phức tạp, thậm chí nhiều trường hợp người mua bảo hiểm không được hưởng đồng nào dù rơ ràng là bên thứ ba chịu thiệt hại.
Người dân gọi đây là món “thuế bắt buộc trá h́nh”, v́ dù đóng tiền đều đặn mỗi năm, nhưng lợi ích mà người dân nhận lại gần như bằng không. Trong khi đó, các công ty bảo hiểm thu lợi khổng lồ, c̣n dân phải tự chịu thiệt, tự chạy vạy giấy tờ, và thậm chí là… bỏ cuộc.
Bảo hiểm xe máy không c̣n là công cụ bảo vệ mà trở thành “vé miễn phạt”, cái giá phải trả cho việc đi lại trong đô thị đông đúc. Mặc dù được quảng bá là hỗ trợ người dân, nhưng nó lại trở thành nguồn thu lớn, được duy tŕ bằng cách ép buộc.
Để bảo hiểm xe máy thực sự trở thành lá chắn bảo vệ người dân, cần phải sửa đổi cơ chế, tăng cường quyền lợi thực tế và đơn giản hóa thủ tục bồi thường. Nếu không, người dân sẽ măi là những con gà béo cho thị trường bảo hiểm và bộ máy thi hành luật lệ.
LinhLinh