Nghe đến đây, tôi đâm ra lo sợ cho sự an toàn của Đại tướng nhiều hơn v́ dưới khía cạnh an ninh tôi hoàn toàn không tin tưởng bất cứ ai. Tôi để ư từ lâu hai ông Châu và Thông cũng không có chuẩn bị cho sự an toàn của cá nhân hai ông th́ làm sao mà lo cho Đại tướng được. Hai vị này từ lâu đă trở thành mẫu người công chức – đúng hơn là những viên chức ngoại giao. Điều đó làm cho tôi lo ngại thêm. Nhưng các diển tiến sau đó cho biết những ǵ tôi nhận xét là sai lầm.
Kiểm lại các sự việc đă diễn ra, tôi nghĩ là tôi đă được chọn cùng đi theo phái đoàn. Lúc bà Trần Thiện Khiêm c̣n ở nhà, bà cũng có nói xa gần với tôi như vậy. Nhưng lúc đó cũng không có ǵ là chắc chắn v́ tôi thấy trong nhà c̣n có Thiếu tá Đinh Sơn Tuyền là ruột thịt trong nhà, là người mà gia đ́nh cần hơn tôi; v́ vậy mà tôi chưa chuẩn bị tinh thần cho đến khi ông Tuyền đến chào từ giă Đại tướng th́ thật sự mới biết là= tôi có tên trong danh sách tŕnh lên Tổng thống Trần Văn Hương.

Tổng Thống Nguyễn văn Thiệu, thứ sáu từ phải, và Hội đồng chính phủ của ông năm 1965.Time Life magazine
Nhưng riêng cá nhân tôi th́ cũng chưa có quyết định dứt khoát, đi cũng là điều may mà ở lại cũng không phải là điều gở; nếu đi th́ tôi c̣n gần vợ con mà ở lại th́ cũng là cơ hội cho tôi được lo cho bà Ngoại và Má tôi cùng nhiều anh em đang có hoàn cảnh sống khó khăn, họ cần sự có mặt của tôi. (Bây giờ nghĩ lại, mới biết là ḿnh c̣n quá ngây thơ).
Khi nghe Thiếu tá Thông nói như vậy th́ tôi đi vội về pḥng, kiểm soát lại một số giấy tờ. Những ǵ không cần thiết tôi đem ra sân sau đốt cùng với tập nhựt kư. Lúc đó tôi nghĩ việc tiêu hủy tập nhựt kư của tôi chỉ đơn giản là không muốn các chi tiết ghi chép bị lọt ra ngoài nếu tôi không mang theo được bên ḿnh, đâu có ngờ rằng điều đó đă làm cho tôi ân hận măi, v́ nếu c̣n giữ được cho đến bây giờ, nó sẽ là những chứng liệu vô cùng hữu ích cho một số các sự việc mà giờ đây vẫn c̣n trong ṿng tranh căi!
Tôi nhét vội hai bộ đồ cùng các giấy tờ tùy thân và cây súng rouleau nhỏ vào cái samsonite – đây là loại samsonite dùng đựng hồ sơ nhưng có bề dày khoảng một tấc có thể đựng 2 bộ đồ. C̣n cây K54 tôi nhét vào thắt lưng tuy đă có lịnh tuyệt đối không được mang theo vũ khí.
V́ nóng ḷng muốn về chào từ biệt má tôi và anh em lần chót, tôi hỏi Thiếu tá Thông cho tôi ra ngoài khoảng 15 phút. Ông đồng ư và c̣n hứa sẽ “ lo bảo đảm an ninh của anh Tư.” Tôi liền gọi tài xế đem xe ra cổng trước chờ ...
Cũng trong thời điểm này, tại cơ quan CIA…
“ Khoảng 8 giờ 30, bốn người chúng tôi đi trên ba xe đến Bộ Tổng Tham mưu của Nam Việt Nam nằm bên ngoài Tân Sơn Nhứt. Khiêm có nhà riêng ở đây. Joe và tôi giấu vũ khí dưới chỗ ngồi. Chúng tôi lo sợ một việc không lành có thể tái diễn vụ ám sát anh em ông Diệm trước đây… trên đường đi nếu có những sĩ quan trẻ Việt Nam chận chúng tôi lại, ra lịnh cho chúng tôi xuống xe và … định hạ thủ. Chúng tôi quyết định phải mang vài đứa theo chúng tôi…” Đó là dự tính của nhóm ông Frank Snepp trước khi đoàn xe lên đường vào nhà Đại tướng Khiêm. (Decent Interval, trang 435)
Tôi vừa bước ra tới cửa, giật ḿnh thấy có ba chiếc xe Chevrolet to lớn màu đen, mang bản số ngoại giao, đang đậu ngay trước cổng nhà, sát bức tường pḥng thủ của bộ Tổng Tham Mưu. Đoàn xe hướng đầu về phía cổng chánh.
Tôi liền đổi ư, trở vào nhà th́ gặp Đại tướng đang ngồi ở pḥng khách. Ông gọi tôi lại và giao cho tôi một gói đồ được gói trong giấy hồng điều thật đẹp. Gói quà có kích thước bề ngang khoảng 5 tấc, cao độ 3 tấc, dày một tấc. Đại tướng Khiêm dặn, “ Phận, giữ cái này là món quà tặng. Một chút nữa Tổng thống Thiệu tới đi th́ đem theo.” Tôi xách gói quà lên để cân sức nặng, không nặng mà cũng không nhẹ. Lúc Đại tướng Khiêm ra lịnh như vậy, qua thái độ và cử chỉ của ông, tôi nghĩ đó là món quà có thể dùng để tặng ông Đại sứ Mỹ, hay là phi hành đoàn, hoặc một nhân vật nào ở Đài Bắc…Trong suốt cuộc hành tŕnh v́ là món quà quí nên tôi phải ôm nó trong người mà vẫn không tài nào đoán ra ở trong đó có cái ǵ cho tới khi đến Đài Bắc.
Khi nghe nói “Tổng thống Thiệu tới đi ” th́ tôi thấy rơ ràng không c̣n thời gian nhiều nữa. Tôi vội chạy lên lầu, vào pḥng làm việc của Đại tướng, nhấc điện thoai gọi tổng đài Phủ Tổng thống, yêu cầu cho tôi nói chuyện với khối cận vệ. Thật may mắn là Sĩ, em rể của tôi, có mặt tại đó. Sĩ là cận vệ của Tổng thống Thiệu. Tôi bảo Sĩ lên nhà Tổng Tham mưu ngay lập tức có việc cấp bách, không thể nói qua điện thoại được. Lúc này Bộ Tổng Tham mưu có lịnh kiểm soát người ra vào nghiêm nhặt. Tôi phải ra cổng chánh đón Sĩ vào.
Tôi và Sĩ đứng nói chuyện ngay trước cửa nhà Đại tướng. Tôi cho biết là tôi sẽ đi nhưng chưa biết đi đâu và căn dặn tất cả anh em Lạc, Phất nếu không đi được th́ về Tây Ninh, sống gần gũi, nương tựa nhau. Tôi đưa cho Sĩ địa chỉ nhà của ông bà Đại tướng ở Đài Bắc. Chúng tôi cả hai đều khóc. Lúc này là vào khoảng 8 giờ 30.
Tại lầu ba dinh Độc Lập, bên cánh trái…
Vào khoảng 7 giờ 30 tối. Trong pḥng ngủ, Tổng thống Thiệu thay đồ bốn túi, bộ đồ nầy may bằng vải gabardine màu nhà binh tại nhà may Huỳnh Hoan. Tiệm may nầy nằm trên con đường nhỏ ở quận Nhứt, hiện nay vẫn c̣n. Ông đi qua pḥng nhỏ cạnh pḥng ngủ, nghiêng đầu qua cửa sổ nh́n xuống. Dưới sân, bên cạnh thềm tam cấp một chiếc xe Mercedes màu xanh đậm đang đậu tại đó. Người cầm tay lái là Đại Tá Nhan Văn Thiệt. Ông Thiệt đă từng giữ chức vụ Trưởng khối An ninh Phủ Tổng thống. Khối An ninh là tiền thân của Khối Cận vệ sau này…
*****