View Single Post
Old 04-25-2011   #2
tonycarter
R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
 
tonycarter's Avatar
 
Join Date: Dec 2008
Posts: 44,699
Thanks: 262
Thanked 591 Times in 456 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 1 Post(s)
Rep Power: 61
tonycarter Reputation Uy Tín Level 2tonycarter Reputation Uy Tín Level 2tonycarter Reputation Uy Tín Level 2tonycarter Reputation Uy Tín Level 2tonycarter Reputation Uy Tín Level 2tonycarter Reputation Uy Tín Level 2
Default Kỳ 2: Chuyến phiêu lưu t́m mẹ và 10 năm mất dấu

Những ngày tháng sống trong sự chờ đợi xót xa v́ lo sợ có chuyện ǵ xảy ra với mẹ, mấy chị em Quân vẫn le lói niềm hi vọng có ngày mẹ may mắn trở về.

Hôm ấy, cậu bỏ làm về nhà từ giữa trưa, chờ mọi người ăn cơm xong th́ gọi chị và hai em lại tuyên bố trong nước mắt: "Chị và hai đứa ở nhà mạnh khoẻ. Tôi quyết định rồi, tôi đi t́m mẹ về, chừng nào chưa có t́m được, tôi chưa về, mọi người đừng chờ tôi. Nghe xong, ai cũng khóc.

Phút chia ly đẫm nước mắt

Chị gái Quân van nài: "Em ơi, t́m ở đâu, làm sao em đi được, em c̣n nhỏ lắm. Chị xin em. Thế nhưng Quân gạt đi kiên quyết: "Không! Tôi quyết rồi, bao giờ có tin của mẹ, t́m được mẹ th́ tôi mới về. Chị ở nhà cố mà lo cho em út, rồi kiếm lấy anh nào đó tử tế, thương chị, thương hai đứa em ấy, đừng chờ tôi.

Trước khi đi, Quân kiểm đếm chỉ có đủ tiền mua vé xe đến khu vực biên giới. Cậu thắp hương lên bàn thờ cha khấn lầm rầm, xin cho chị ở nhà đủ ăn, khấn cho mẹ ở phương xa gặp nhiều may mắn, cho ḿnh sớm t́m được mẹ. Rồi Quân bước dứt khoát ra cửa.

Bà con làng xóm biết tin, chạy ra giữ chân Quân, nhưng rồi, cái sự nhùng nhằng đó càng làm cho cậu thiếu niên vừa mới lớn quyết tâm ra đi hơn. Cậu ra khỏi làng, t́m đến đường lớn, bắt xe ngược hướng biên giới Móng Cái.

Quân nhớ lại, lúc ra đi, trên người ḿnh chỉ mặc bộ quần áo và mấy chục ngàn đồng. Lên đến cửa khẩu Móng Cái cũng là lúc hết tiền, cậu xin ăn dài ngày. Trong những ngày ấy, dọc những làng, những chợ ven đường biên, người ta thấy một cậu bé gầy c̣m, vừa xin ăn, vừa hỏi thăm tin tức về người mẹ bất hạnh. Những đêm gió mùa đông bắc kéo về như chích da chích thịt, cậu chỉ có một manh áo mỏng, đêm đến phải t́m bao tải chui vào tránh rét.

Nhưng rồi, sau nhiều ngày tháng ăn xin mà chẳng ích ǵ: Chẳng có tiền tích cóp làm lộ phí đi đường, cũng không biết thêm thông tin ǵ về mẹ, Quân nghĩ nếu cứ tiếp tục như thế sẽ chẳng bao giờ có tiền, có cơ hội t́m lại mẹ. Cậu bỏ nghề ăn mày, theo đám cửu vạn biên đi làm thuê. Cậu ra chợ, ra đường biên bốc hàng, kiếm ăn và cóp nhặt từng đồng để mong ngày vượt biên t́m mẹ.

Chuyến đi mạo hiểm

Trong số những người quen biết Quân thời gian cậu làm bốc vác có một người đàn bà tên Liên, đă lấy chồng bên Trung Quốc. Liên ngỏ ư sẽ giúp Quân sang kia biên giới. Người đàn bà này thỏa thuận với Quân: Mọi manh mối kiếm đường đi, tiền nong đều do người phụ nữ này thu xếp. C̣n điều kiện và h́nh thức mà Quân phải trả nợ cho bà th́ sang được hăy tính.

'Dù tôi biết sau sự giúp đỡ nhiệt t́nh của người đàn bà này là hoàn toàn có mục đích. Nhưng nghĩ đến người mẹ chưa biết sống chết thế nào, tôi lại càng quyết tâm ra đi nên nhận lời", Quân tâm sự.

Chọn một đêm tối trời, cả đoàn gồm 4 người, gồm bà Liên, Quân và hai cô gái trẻ theo bà qua biên giới t́m chồng ngoại, Quân nghe gọi tên hai cô là Thơm và Huệ, quê ở Hải Pḥng. Cả đoàn xuống chiếc thuyền thúng bé tẹo teo, cùng chèo sang bên kia sông.

"Đêm ấy, tôi có biết đâu rằng chuyến đi của ḿnh kéo dài 10 năm sau nữa. Đó là đêm mở đầu những ngày trở thành kẻ sống chui lủi, mất quyền công dân, phải trốn trách pháp luật nước sở tại đến khốn khổ" - Quân nói.

Đoàn người bắt đầu lội bộ luồn rừng thâu ngày thâu đêm. Đến ngày thứ ba, họ được một người Trung Quốc đón ở đầu đường lớn với một chiếc xe tải chở lợn. Họ được nhét vào thùng xe bắt đầu một chuyến đi dài.

Trạm trung chuyển là một vùng rừng rậm, họ đem lương khô ra ăn, rồi lại tiếp tục lội bộ, trốn chui lủi để tránh công an Trung Quốc. 10 ngày sau, đói rét và khổ cực, lo lắng, bà Liên thông báo là sắp đến nơi, chuẩn bị tinh thần cho cuộc sống mới. Nơi họ đến là nhà chồng bà Liên, thuộc vùng Kiên Tŕ (tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc).

Đối mặt kẻ buôn người

Đến nơi, được nghỉ ngơi 3 hôm. Đến ngày thứ tư, từ sáng sớm, khi mọi người đang ngủ th́ nhà chồng bà Liên có 2 ông khách, một ông ở độ tuổi 70, c̣n ông kia chừng 40. Sau một hồi bàn bạc, họ gọi hai cô Thơm và Huệ ra xem mặt. Hai người đàn ông gật đầu, sau đó, bà Liên ra giá 3.000 nhân dân tệ (NDT)/ cô. Bên mua đồng ư và cuộc mua bán nhanh chóng kết thúc. Số tiền này, bà Liên chiếm tất cả coi như là tiền công đă đưa các cô sang đất Trung Quốc lấy chồng ngoại.

Lúc này, chỉ c̣n Quân ở lại, bà Liên mới nói ngọt nhạt với Quân: "Em thấy đấy, lệ phí một người qua đây là 3.000 NDT. C̣n cậu, không bán được, th́ ở lại nhà tôi làm công, khi nào trả xong th́ đi t́m mẹ. Bộ mặt của kẻ buôn người đă lộ rơ. Thắc mắc phải làm việc bao lâu th́ mới hết nợ, Quân được bà chủ trả lời một cách lửng lơ: "Cái đấy c̣n tùy, lúc nào trả hết công nợ, chị sẽ thông báo".

Thế là Quân bị đưa vào rừng làm vườn. Rồi đập đá, xây nhà, công việc của kẻ ở th́ nặng nhọc như con trâu mà ăn uống th́ không được như con vật như lời Quân nói.

Anh kinh hoàng nhớ lại: "Chỉ có cháo củ cải, sáng được đem tới, múc một bát ăn rồi để cả mẹt lại, đến tối tự đốn củi hâm nóng ăn tiếp. 3 năm trời đằng đẵng như thế, tôi bị vắt kiệt sức, không được ra khỏi rừng, hoàn toàn bị cách ly với thế giới bên ngoài, v́ phải làm việc, v́ trên người không có giấy tờ tuỳ thân, bất đồng ngôn ngữ, văn hoá...".

Càng chịu đựng, Quân càng thương mẹ hơn v́ cậu nghĩ ḿnh sức vóc thanh niên c̣n có thể chịu đựng được, chứ phụ nữ chân yếu tay mềm biết sống sao? Quân nói: "Tôi cố gắng vắt kiệt sức lực ra làm để mong bà chủ thương t́nh sớm cho trả hết công nợ để tiếp tục hành tŕnh đi t́m mẹ".

Tú Văn
(Người đưa tin)

Last edited by tonycarter; 05-12-2011 at 07:07.
tonycarter_is_offline  
 
Page generated in 0.04825 seconds with 9 queries