Lâu lắm rồi con mới thấy dễ chịu, sảng khoái và thích được ở măi giữa thiên nhiên như vậy. Dưới chân là hoa nở, cỏ xanh trải thảm ngút ngàn c̣n trên đầu là cây xanh ḥa điệu với biết bao nhiêu tiếng chim hót liên hồi. Chỉ cách nhau một vài con đường và một cánh rừng th́ bên ngoài kia là cả một cuộc sống tấp nập, bon chen, ồn ào, mỏi mệt mà đôi khi con cũng dừng lại tự hỏi ḿnh đang chạy đi đâu.
Chỉ cách một cánh cửa nhưng bên trong là một sự ảm đạm của những con người một thời quyền uy lỗi lạc. Con ước ao ngày nào ḿnh cũng được sống và đi dạo trong khung cảnh như thế này th́ làm sao c̣n biết đếm tham sân si.
Tiếng chuông từ đâu điểm canh kéo con về với thực tại. Đă đến giờ con phải trở vào tiếp tục vật lộn với bệnh tật, mang lại những ǵ có thể cho sức khỏe, b́nh an của bệnh nhân ḿnh. Người sung sướng giàu sang hay nghèo khổ khi thân bệnh đến đều như nhau, đều đau khổ cả. Bao nhiêu năm con đă nhờ thân này bước đi trả nghiệp liệu c̣n được bao nhiêu lâu nữa th́ sẽ được thoát ly lưới trần này.
Nghiệp duyên bao phủ hằng sa chỉ mong tịnh tâm để bớt đi phiền muộn và không phải tạo thêm ác nghiệp. Mong cho tâm ḿnh ngày nào cũng được thanh thản b́nh yên như cuộc dạo chơi giữa hồng trần nơi bên ngoài viện dưỡng lăo hôm nay.
“Xin cho bốn mùa
Đất trời lặng gió
Đường trần con đi
Hoa vàng mấy độ.”
Ngọc Hằng
- Một tờ giấy giá hai hào, có thể được vẽ thành thứ bỏ đi, cũng có thể vẽ thành bức tranh vô giá. Con dụng tâm như thế nào, sanh mạng của con người cũng như thế...?"
|