Những khối tiền vàng châu báu được đúc bằng máu và nước mắt của khối người nghèo khổ đói kém bệnh tật, của lớp nông dân trên nắng dưới nóng, cơm nguội, cá khô tạm bợ. Của hàng đoàn công nhân lao động quá giờ đến mờ cả mắt, đến kiệt cả lực, đến đổi đôi trai gái tình nhân chỉ còn chút sức còm dành cho nhau sự giao hợp ngắn ngủi dăm đôi phút trong độ tuổi xuân thì, còn thì tất cả phải ưu ái cho làm việc tạo tiền để nạp thuế, để gởi về phụ trợ gia đình tơi tả xa xôi mãi tận quê nhà. Của lớp tiểu doanh ngày đêm đầu tắt mặt tối lao lực chắt chiu từng đồng từng cắc để ì vai ra gánh vác khối nợ nần do bầy đàn giòi bọ khủng đục khoét ngân quỹ quốc gia một cách không tàn nhẫn thương tiếc.
Trời cao có thấu?. Đất dầy có hiểu?. Tại sao đất nước tôi lại phải chịu sự hiện hữu của những loài vô lương này?. Tại sao dân tôi mãi khổ và sự cúi mặt chịu đựng nỗi đau này cho đến tận bao giờ?.
Nguyên Thạch
|