Từ khi ngủ chợ th́ con biết rồi. Những lần về Việt Nam th́ con cũng đă có trí nhớ. Hôm nay, mẹ chỉ nói về lần mẹ về một ḿnh. Sau khi xây mộ cho d́ Hai, (là các d́ muốn mẹ về chơi chứ không ai cần tiền của mẹ.) Lần đó, chú Thành đă chuyển về cho dượng Ba hai chục ngàn đô la, nên khi mẹ về tới là có hai chục ngàn và năm ngàn trong bóp tay của mẹ. Mẹ rời Vĩnh Long với tiền bạc c̣n nguyên v́ không d́ nào cho mẹ chi trả ǵ hết. Mẹ lên Sài g̣n với tâm nguyện thực hiện những điều ḿnh đă nghĩ trước đó. Mẹ t́m lại xóm xưa để thăm d́ Hường, (D́ bây giờ khổ lắm! Con cái cũng nghèo nên không nhờ được ǵ. Người chồng th́ y như bác Hai - x́-ke, nghiện rượu. Thiệt là khổ cho d́. Mẹ cho d́ mười ngàn đô la để sửa sang lại ngôi nhà đă mục nát tới hết cỡ. Bỏ nhà bank cho d́ mười ngàn đô la để d́ có thể sống bằng tiền lời từ nhà bank, chứ tuổi tác chưa già nhưng sức khoẻ yếu kém của d́ th́ chắc chắn khổ tới chết. Mẹ có đến bờ sông để thắp cây nhang xin lỗi người anh/ chị của con, mẹ đă bỏ nó mấy chục năm trời lạnh lẽo ngoài bờ sông - dù mới là phôi thai nhưng nó đă có linh hồn.
Không ngờ d́ Hường là người chị em mà Ơn trên đă ban cho mẹ. D́ nghèo vậy mà cũng đă xin lễ cầu siêu cho nó, rước vong linh nó vô Chùa để cầu siêu theo tín ngưỡng của d́. Mẹ nhớ hoài về hai bộ quần áo mà d́ đă mua cho tụi con - hôm tụi con theo ngoại về quê - là tiền giành dụm của một đứa rửa tô ngoài chợ. Hôm mẹ xuất viện, ông bà ngoại phải lén đưa mẹ xuống ghe (sợ gia đ́nh nội biết được th́ không biết điều ǵ xảy ra cho mẹ). Vậy mà trước lúc ông ngoại nhổ sào cho ghe đi, d́ Hường có mặt kịp thời. D́ đặt chồng tô đi thu gom từ những bạn hàng ở chợ xuống đất, d́ xuống ghe và ôm mẹ khóc hết nước mắt. Khi ghe đă đi rồi, mẹ mới biết được d́ đă lén đút hết cuộn tiền đi thu tiền hủ tiếu vô túi áo mẹ. Nghe bà ngoại nói, d́ bị đ̣n cũng tan xương nát thịt v́ tội ăn cắp số tiền đó.) Bao năm nay, mẹ cứ tâm niệm là mẹ c̣n thiếu người chị em một trận đ̣n, thiếu d́ Hường cái t́nh nghĩa người dưng mà hơn cả ruột thịt.
Mẹ không ghé thăm bà nội hay bác Hai, v́ chẳng có ǵ cho mẹ thăm. Nhưng d́ Hường có cho mẹ hay là chú Tư đang ở tù v́ vận chuyển x́-ke ma túy, chờ ngày ra pháp trường chứ không phải tù ngồi một thời gian như những lần trước. Mẹ suy nghĩ thật kỹ và tự đi thăm ông. Lúc đối mặt nhau ở nhà tù, ông nói: "Ong đă cầu nguyện cho được gặp lại mẹ một lần. Và ông đă măn nguyện". Những câu xin lỗi của một người ăn năn thật hay giả th́ mẹ không quan tâm, Mẹ chỉ nói với ông: "Tôi, không đến đây để thăm ông. Tôi đến đây chỉ để nói với ông: Những ǵ ông đă gây ra cho tôi th́ tôi bỏ qua! Những ǵ gọi là giúp đỡ tôi lúc khốn khổ th́ tôi trả ơn ông bằng cách cho ông biết: Hai đứa con tôi đă nên người…" Mẹ không muốn nói thêm nên ra về.
V́ mẹ không yên tâm lắm về cuộc sống của d́ Hường nên đă để lại địa chỉ cho d́ Hường liên lạc khi túng thiếu và cần mẹ giúp đỡ. Theo d́ Hường cho biết qua thơ th́ người chồng của d́ đă ăn cướp hết tiền sửa nhà (nên nhà cũng chưa sửa được ǵ mà tiền th́ đă hết). Phần tiền trong nhà bank th́ ông không lấy ra được nhưng đánh đập d́ mỗi tháng khi lấy ra tiền lời nhưng không đưa cho ông. Tóm lại, mẹ cũng không giúp được d́ sướng hơn mà làm cho d́ c̣n khổ hơn không có tiền. Thật là đau khổ.
D́ cũng cho mẹ biết: Sau lần mẹ vô thăm chú Tư trong tù th́ ông đă tự tử chứ không đợi ngày bị đưa ra pháp trường. Mẹ không ăn năn, hối hận ǵ về việc đó! Biết ông là cha của tụi con, và mẹ nghĩ ông ấy đă để lại một chút con người cho con cái không quá xấu hổ về người cha - như thế cũng tốt!
|