R11 Độc Cô Cầu Bại
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,150 Times in 13,135 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 161
|
NGÀY THỨ 3:
Một vài người bạn muốn hỏi ư muốn đến dùng buổi ăn tối với chúng tôi, và tôi nói “Được mà, tôi sẽ nấu một vài món.” Nhưng, v́ một lư do nào đó, tôi đă không thể nêm nếm thức ăn một cách đúng mức, thích hợp được.
Tôi đă dần dần nhận thấy là vị giác và khứu giác đă được chuyển hóa rồi. Mỗi lần có mùi ǵ đó đi vào trong lỗ mũi tôi, nó gây kích thích khó chịu đến tận trung tâm khứu giác, trong cùng một t́nh trạng giống nhau – dù cho cái mùi đó là mùi hương thơm đắt tiền nhất hoặc là phân ḅ, sự gây kích thích đó cũng giống y nhau, không khác. Và khi đó, mỗi khi tôi nếm một món ǵ, tôi chỉ nếm được cái gia vị nào trội nhất mà thôi – và những thành phần gia vị khác của món đó th́ từ từ kế tiếp đó tôi mới cảm nhận.
Kể từ lúc đó, mùi hương nước hoa không c̣n nghĩa lư ǵ với tôi, và thức ăn nêm nếm gia vị thơm ngon cũng không c̣n hấp dẫn tôi nữa. Tôi có thể nếm đúng được thành phần gia vị trội nhất, ớt hay bất cứ gia vị nào đó.
NGÀY THỨ 4:
Có cái ǵ đó đă chuyển biến nơi đôi mắt. Chúng tôi đang ngồi trong nhà hàng “Rialto”, và tôi bắt đầu nhận thức được tầm nh́n to lớn kỳ lạ của đôi mắt, phóng nh́n cảnh vật từ xa theo một lối thu hẹp giống như nh́n qua ống kính có bề mặt gương lơm vậy. Cảnh vật di chuyển đến về phía tôi, đi vào bên trong tôi, và sau đó h́nh ảnh sự vật đi ra khỏi bản thân tôi, dường như nó xuất phát ra từ bên trong tôi. Hiện trạng cách nh́n của mắt thay đổi quả thật là một vấn đề nan giải cho tôi khi đó – mắt của tôi dường như giống một cái máy thu h́nh khổng lồ, nó tự thay đổi tiêu điểm hay tụ điểm mà tôi không cần phải làm ǵ cả.
Bây giờ th́ tôi quen với cách nh́n này của đôi mắt rồi và đó cũng là cách thức mà tôi nh́n xem mọi sự mọi vật. Khi bạn lái xe Mini Van đưa tôi đi dạo, tôi giống như là một thợ nhiếp ảnh, quay phim đang vác máy ảnh (đôi mắt) đi cùng chiếc xe. Những chiếc xe chạy từ hướng khác hay ngược chiều đi thẳng vào trong bản thân tôi, và khi những xe đó vượt qua xe chúng ta, th́ chúng di chuyển ra từ trong bản thân tôi.
Mỗi khi mắt tôi nh́n cố định lên một cảnh vật ǵ, th́ nó nh́n dính chặt vào sự vật đó với sự chú tâm trọn vẹn, giống như là chiếc máy ảnh vậy. Một sự kiện khác nữa về đôi mắt của tôi: khi chúng tôi rời nhà hàng trở về đến nhà, tôi nh́n vào trong gương để xem có điều ǵ kỳ lạ về đôi mắt tôi, và xem nó đă được biến đổi, “lắp đặt, ổn định” ra sao. Tôi nh́n vào trong gương một thời gian dài, và sau đó nhận thấy là mi mắt không c̣n chớp, nháy nữa. Tôi nh́n vào trong gương trong khoảng thời gian từ 30 phút đến 45 phút – đôi mắt vẫn bất động không chớp nháy ǵ cả. Bản năng chớp nháy của mi mắt đă biến mất, không c̣n tồn tại nữa, và bây giờ cũng vậy...
NGÀY THỨ 5:
Tôi nhận biết được sự thay đổi về thính giác. Khi tôi nghe tiếng chó sủa, âm thanh đó bắt nguồn phát ra từ bên trong tôi. Và cũng giống như vậy khi tôi nghe tiếng rống của con ḅ, tiếng kèn xe lửa – bất th́nh ĺnh, tất cả những âm thanh đó xuất phát ra từ bên trong nội tâm ḿnh, bắt nguồn từ nội giới chứ không phải ngoại giới – hiện giờ t́nh trạng vẫn như thế.
NGÀY THỨ 6:
Năm giác quan đă thay đổi trong 5 ngày, và ngày thứ 6 trong khi tôi đang nằm trên ghế xôfa – Valentine đang ở trong nhà bếp – và … bất chợt, thân thể tôi biến mất. Thể xác đă không c̣n hiện hữu. Tôi nh́n vào tay tôi (Chuyện vớ vẩn điên khùng phải không – bạn có thể muốn nhốt tôi vào nhà thương tâm thần lắm), tôi đă quan sát nó – “đây là tay tôi sao?” Tôi không có đặt câu hỏi vào lúc đó, nhưng toàn thể t́nh cảnh th́ tương tự như thế -- đó là tất cả mọi sự việc tôi hiện đang diễn tả lại cho bạn nghe.
V́ vậy, tôi đă thử chạm vào cơ thể tôi – không có ǵ hết – tôi cảm giác không có bất cứ cái ǵ thuộc thân thể hiện hữu khi đó ngoại trừ sự va chạm, điểm tiếp xúc mà thôi. Kế đến, tôi gọi Valentine và hỏi:
“Cô có thấy thể xác tôi đang nằm trên ghế xôfa hay không? Không có tín hiệu nào trong nội tâm cho biết rằng đây là thân thể tôi cả.”
Cô ấy đến và chạm vào thân thể tôi:
“Đây là thân thể của anh.”
Tuy nhiên sự xác định của Valentine không khiến tôi thoải mái và thỏa măn – “Cái ǵ mà khôi hài kỳ khôi như thế này đây? Thể xác tôi đang vắng mất.” Thân thể tôi đă ra đi rồi và không bao giờ trở lại. Chỉ có những điểm va chạm tiếp xúc mà tôi cảm giác được là c̣n tồn tại mà tôi – ngoài ra th́ không có ǵ khác nữa – bởi v́ sự nh́n, xem th́ độc lập, không lệ thuộc vào xúc giác. V́ vậy, thậm chí muốn tạo ra bức ảnh thân thể tôi, tôi không thể nào làm được, v́ nơi đâu mà không có xúc giác (điểm va chạm), th́ trong ư thức tôi không có những điểm tiếp xúc đó.
|