View Single Post
Old 10-15-2019   #477
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,149 Times in 13,135 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 161
florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11
florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11
Default

NGÀY THỨ 7:

Tôi đang nằm cùng trên chiếc ghế xôfa như hôm qua, thư giăn và tận hưởng trạng thái “buông xả”. Valentine bước đến gần, tôi nhận ra được cô là Valentine; rồi cô đi ra khỏi pḥng – vong bặt, trống rỗng, không có Valentine hiện hữu – “Đây là cái ǵ vậy? Thậm chí tôi không thể tưởng tượng ra được Valentine trông có vẻ như thế nào. Tôi lắng nghe được những âm thanh xuất phát ra từ bên trong nội tâm.” Nhưng, tôi không thể liên hợp nối kết được mọi sự việc lại. Tôi phát hiện là tất cả các giác quan hoạt động mà không cần sự phối hợp của bất cứ tác nhân nào bên trong nội giới cả: tác nhân liên kết, phối hợp đă vắng bặt.

Tôi cảm giác t́nh trạng ǵ đó đang xảy ra bên trong bản thân ḿnh: sinh lực từ khắp các phần khác nhau của cơ thể đang bị thu rút hội tụ về một tâm điểm nào đó. Tôi tự nói với chính ḿnh “Bây giờ nhà ngươi đang tiến gần đến sự kết liễu mạng sống rồi. Ngươi sẽ chết.” Thế nên tôi gọi Valentine và nói “Valentine, tôi sắp chết đến nơi rồi, cô sẽ phải làm ǵ đó với thể xác này. Chuyển thể xác này đến cho các bác sĩ, có thể họ sẽ có chỗ nào dùng đến nó. Tôi không tin ba cái chuyện hỏa táng hay chôn cất ǵ cả, hoặc ǵ ǵ tương tự vây. Để tốt cho cô, cô phải vứt bỏ cái thể xác này đi – qua vài ngày nó sẽ bốc mùi – v́ vậy, sao lại không liệng bỏ nó đi chứ? ” Cô nói “Anh là người ngoại quốc. Chính phủ Thụy Sĩ sẽ không tiếp nhận thể xác của anh đâu. Bỏ qua chuyện này đi,” rồi cô bỏ đi.

Và tiếp theo đó, toàn bộ lực lượng kinh khiếp này trong cơ thể di chuyển về một điểm, có thể nói là như vậy. Tôi đang nằm trên xôfa. Chiếc gường của Valentine th́ trống, v́ vậy tôi đi qua nằm trên gường đó và nằm duỗi thẳng ḿnh ra, sẵn sàng chờ cái chết đến. Valentine bỏ mặc tôi nằm đó và đi ra. Cô nói:

“Một hôm anh nói là cái này đă biến đổi, ngày kế đến cái kia thay đổi, ngày thứ ba th́ cái nọ đă thay đổi. Toàn bộ sự thể là ǵ vậy chứ?”

Valentine th́ chẳng thích thú đến những điều đó – cô không bao giờ quan tâm đến những vấn đề tâm linh hay tôn giáo – cô chưa bao giờ nghe biết được những điều đó.

Cô nói tiếp:

“Anh nói là anh sắp chết đến nơi rồi. Anh sẽ không chết. Anh không sao cả, anh vẫn khỏe mạnh và tráng kiện kia mà.”

Nói xong, cô bỏ đi.

Sau đó, tôi nới giăn cơ thể, duỗi ḿnh nằm yên vị … Toàn bộ năng lực trong thân thể đang di chuyển quy về một tụ điểm nào đó – tụ điểm này nằm ở đâu th́ tôi không biết được. Kế tiếp, điểm này tiến đến nơi chỗ – diễn tiến sự việc xảy ra cũng giống như là lỗ (cửa, nắp) ống kính máy ảnh đang tự đóng lại chính nó. (Đây là sự so sánh duy nhất mà tôi có thể dùng để diễn tả. Sự diễn tả này th́ khác xa với sự kiện đă xảy ra vào thời gian đó, bởi v́ vào lúc đó th́ không có chủ thể để suy nghĩ những lời lẽ như vậy. Toàn bộ sự kiện này là một phần trong kinh nghiệm của tôi, nếu không tôi sẽ không có thể nào nói được về nó.) Trong khi cửa ống kính máy ảnh đang cố gắng tự đóng kín lại chính nó, th́ có một tác nhân nào khác ở tại đó đang cố kềm giữ duy tŕ cánh cửa mở ra (điểm sáng). Một lúc sau, không c̣n ư chí nào để làm bất kỳ ǵ nữa hết, thậm chí cũng không c̣n ư muốn ngăn cản cái cửa đang tự đóng lại chính nó… Và bất th́nh ĺnh, có thể cho là như thế, nó đóng sập lại. Tôi không biết được điều ǵ đă xảy ra sau đó.

Tiến tŕnh này kéo dài 45 phút – tiến tŕnh của cái Chết. Nó là sự chết về cơ thể, bạn thấy đó. Thậm chí hiện tại nó cũng hay xảy đến với tôi: bàn tay, bàn chân trở nên rất lạnh, thân thể trở nên cứng, nhịp tim đập chậm lại, hơi thở chậm xuống dần dần, và từ từ chỉ c̣n hớp được một hơi thở sau cùng. Vươn tới một điểm đích, bạn hít một hơi thở sau cùng của bạn, có thể nói như thế, và tiếp đến bạn chấm dứt cuộc sống ḿnh. Điều ǵ xảy ra sau đó, không có ai biết được.

Khi tôi tỉnh lại, ai đó nói rằng có người gọi điện thoại cho tôi. Tôi rời khỏi gường và đi xuống thang lầu để trả lời điện thoại. Tôi vẫn c̣n ở trong t́nh cảnh mê mê màng màng. Tôi không biết điều ǵ đă xảy ra. Nó là cái Chết của cơ thể. Cái ǵ đă mang tôi trở về cuộc sống. Tôi không biết. Tiến tŕnh cái Chết đă kéo dài bao lâu, tôi cũng không biết. Tôi không thể nói được ǵ về tiến tŕnh sự chết trong lúc đó, bởi v́ kẻ kinh nghiệm đă vong bặt, đă chết: không có kẻ nào hiện hữu để kinh nghiệm sự Chết cả… V́ vậy, đó là sự chấm dứt, tận cùng của cái Chết. Và tôi đă phục sinh!.....

Tôi không cảm thấy ḿnh là một em bé vừa mới được sinh ra – cũng không có đặt vấn đề giác ngộ ǵ ở đây cả -- tuy nhiên, những sự kiện làm tôi kinh ngạc suốt trong một tuần lễ đó, những thay đổi vị giác, thị giác .v.v… đă trở nên cố định vĩnh viễn. Tôi gọi những sự kiện này là “thảm họa”. Tôi gọi nó là “thảm họa” bởi v́ theo quan điểm của một người nào đó nghĩ rằng nó th́ kỳ tuyệt, tràn đầy ân phúc, hỷ lạc, t́nh yêu, ngây ngất và những trạng thái tương tự như vậy. Nh́n theo chiều hướng khác th́ nó lại là một sự tra tấn, cực h́nh về thể xác. Nó không là thảm họa đối với tôi, nhưng là thảm họa đối với ai tưởng tượng rằng có cái ǵ đó kỳ diệu, phi thường sẽ xảy đến. Giống như là: bạn tưởng tượng về thành phố Nữu Ước, bạn mơ mộng về nó, và muốn đến đó. Khi bạn thực sự ở đó, những ǵ bạn mơ tưởng không tồn tại ở đó; nó là một nơi chốn tầm thường, tiêu điều, và thậm chí những kẻ khốn cùng cũng có thể muốn từ bỏ chốn đó mà đi. Nó không phải là cái điều mà bạn truy t́m và đặt hết kỳ vọng vào, trái lại nó hoàn toàn khác hẳn. Cái ǵ ở đó, bạn thực sự không biết – bạn không có cách thức nào để biết bất cứ ǵ về điều đó – không có bất kỳ h́nh ảnh ǵ về nó cả. Theo ư nghĩa đó, tôi không bao giờ bảo chính tôi hay một ai khác “ Tôi là một người giác ngộ, một người tự do tự tại, một người giải thoát; tôi sẽ giúp nhân loại được tự do, giải thoát.” Giải thoát khỏi cái ǵ? Làm thế nào tôi có thể giải thoát một ai khác. Không có vấn đề giải thoát bất cứ ai hết. V́ thế cho nên, tôi buộc phải có một h́nh ảnh rằng tôi là một người giải thoát, bạn có hiểu không?

Ngày Thứ 8 trở về sau:

Tôi đang ngồi trên ghế xôfa và th́nh ĺnh có một năng lực mạnh mẽ kinh hồn bộc phát – năng lực khủng khiếp này làm rung chuyển, lay động toàn bộ thân thể tôi, và cùng với thân thể, có thể nói như thế, cả ghế xôfa, ngôi nhà, và toàn thể vũ trụ cũng đều rung rinh, chấn động, lung lay theo. Bạn không thể nào tạo tác ra được sự chuyển động đó cả. Nó chỉ đến đột nhiên thôi. Nó đến từ ngoại giới hay nội giới, từ ở phía dưới hay bên trên, tôi không biết – tôi không thể xác định được nơi chốn đó; tất cả đă qua rồi. Cơn bùng phát năng lực to lớn, hăi hùng đó đă kéo dài từ giờ này qua giờ khác. Tôi không thể chịu đựng nó được, nhưng không có cách nào để tôi có thể chặn đứng nó lại; tôi hoàn toàn bó tay bất lực. T́nh trạng này diễn tiến liên tục, ngày này qua ngày khác, ngày nọ kế tiếp ngày kia… Hể mỗi khi tôi ngồi xuống là năng lực kinh khiếp đó bắt đầu khởi động – sự chấn động này giống như là cơn động kinh (bệnh kinh phong) hoặc một t́nh trạng ǵ đó. Thậm chí cũng không giống hẳn cơn động kinh, v́ nó tiếp tục xảy ra hết ngày này đến ngày khác.

( UG nằm trên gường trong 3 ngày, thân thể ông vặn vẹo, co quắp lại bởi cơn đau đớn hành hạ - ông nói, ông cảm thấy sự đau đớn như thế ở trong mỗi tế bào trong cơ thể ông, hết tế bào này đến tế bào khác. Tương tự như vậy, hể mỗi khi ông nằm xuống hoặc nghỉ ngơi thư giăn th́ những cơn bùng dậy của năng lực kinh hồn đó xảy ra từng hồi, từng chập xuyên suốt trong 6 tháng kế tiếp sau đó.)

Thân thể không có khả năng... Thân thể cảm giác cơn đau. Đó là một tiến tŕnh rất đau đớn. Rất là đau đớn khổ sở. Nó là sự đau đớn của cơ thể, bởi v́ cơ thể th́ chịu đựng có hạn định nào đó thôi – thể chất có vóc dáng, h́nh hài của chính nó, v́ vậy khi cơn bộc phát của năng lực xảy đến, không phải là năng lực của bạn, của tôi, hoặc năng lực của Thượng Đế (bạn có thể gọi bất cứ tên ǵ bạn thích), năng lực này giống như con sông đang trong mùa nước lũ lụt dâng tràn lên. Năng lực này khi đang hoạt động, nó không cảm biết được những giới hạn của thân thể; nó không quan tâm để ư đến; nó có năng lượng (động lượng) riêng của nó. Đó là một sự đau đớn tột cùng. T́nh cảnh đau đớn này không có ngây ngất lâng lâng, sung sướng, phúc lạc và tất cả mọi điều được diễn tả vớ vẩn tương tự như thế đâu – nhảm nhí và vô nghĩa! – nó thực sự đau đớn vô cùng. Ồ, tôi đă chịu đựng cơn đau hết tháng này đến tháng khác sau đó, trước đó cũng vậy. Mỗi người đều phải trải qua t́nh trạng này. Thậm chí đạo sư Ramana Maharshi cũng đă chịu đựng sự đau đớn sau đó (sau khi chứng ngộ).

Năng lực này giống như một thác nước to lớn – không phải chỉ một thác nước thôi đâu, nhưng mà hàng ngàn thác nước – nó tuôn đổ xuống cùng lúc liên tục trong nhiều tháng trời. Đó là một kinh nghiệm đau đớn khổ sở tột cùng – đau đớn theo cách nh́n là cái năng lực này có sự vận hành hoạt động kỳ dị của chính nó. Hùmm, chắc bạn biết tấm bảng quảng cáo thuốc lá Wills ở phi trường. Có h́nh mẫu nguyên tử trên đó: những đường, lằn được vẽ uốn lượn như thế này (UG dùng tay phác họa), theo chiều kim đồng hồ, ngược chiều kim đồng hồ, và theo hướng này, hướng nọ, rồi hướng kia. Giống như nguyên tử di chuyển bên trong thân thể – không chỉ ở trong một phần của cơ thể bạn, mà là toàn bộ cơ thể bạn. Cũng y như cái khăn tắm bị ướt sũng đang bị vặn siết, vắt chặt lại cho khô – năng lực đó cũng tác động tương tự như thế đối với toàn thân thể bạn – hết sức đau đớn. Nó vẫn tiếp tục, thậm chí ngay bây giờ (thời điểm UG kể lại). Bạn không thể mời gọi nó được đâu; bạn không thể yêu cầu nó đến; bạn không thể làm được bất kỳ điều ǵ với nó được cả. Nó khiến cho bạn có cảm giác là nó đang bao bọc bạn lại, nó đang hạ xuống, rơi xuống trên bạn. Rơi xuống từ đâu? Nó từ đâu đến? Nó đến như thế nào? Mỗi lần nó hiển hiện là mỗi lần mới mẻ -- nó rất lạ lùng – mỗi lần nó đến bằng những đường lối, h́nh thức khác nhau, v́ vậy bạn không biết cái ǵ đang xảy ra. Bạn nằm thả ḿnh trên gường, và đột nhiên nó bắt đầu phát động – nó bắt đầu di động chầm chậm như là kiến ḅ. Tôi cứ nghĩ là có rận rệp trên gường nên tôi nhảy ra khỏi gường – không có rận rệp ǵ cả - rồi tôi trở lại gường nằm – nó bắt đầu phát khởi trở lại… Lông tóc bị nhiễm điện, và rồi năng lực đó từ từ di động.

Khắp cả ḿnh mẩy cơ thể đều bị đau nhức. Tư tưởng đă kiềm chế thân thể đến một chừng mực tối đa nào đó, và đến khi tư tưởng lơi ra th́ toàn thể sự trao đổi chất của các cơ quan trong thân thể bắt đầu bừng dậy và hoạt động mănh liệt cao độ. Toàn bộ sự thể đang tự thay đổi theo phương cách riêng của nó mà tôi không cần phải làm ǵ cả. Và rồi sự chuyển động của bàn tay tôi đă thay đổi. Thông thường bàn tay của bạn xoay theo chiều hướng này. (UG đưa bàn tay ra để biểu lộ…). Đây, khớp xương cổ tay này đă bị đau khủng khiếp trong sáu tháng cho đến khi nó tự xoay chuyển được, và bây giờ tất cả những sự chuyển động giống như thế này đây. Đó là lư do mọi người nói rằng sự vận động, xoay trở của tay tôi giống như là những cử chỉ phác họa dấu hiệu huyền bí. Sự chuyển động của bàn tay tôi bây giờ hoàn toàn khác hẳn trước đây. Rồi tiếp theo là những cơn đau bên trong tủy xương. Mỗi tế bào bắt đầu thay đổi, và tiến tŕnh này kéo dài liên tục trong sáu tháng.

Và sau đó những chất hoocmon giới tính bắt đầu thay đổi, tôi không biết tôi là đàn ông hay là đàn bà lúc đó – “Chuyện ǵ đây?” – đột nhiên có một cái vú nổi lên phía bên trái. Tất cả mọi thứ mọi điều… – tôi không muốn đi sâu vào chi tiết – v́ đă có hồ sơ ghi chép lại đầy đủ những sự việc đă xảy ra. Tiến t́nh thay đổi cứ diễn biến tiếp tục và tiếp tục. Phải mất hết ba năm trời để thể chất tôi bắt đầu hoạt động theo nhịp điệu sống mới lạ, tinh khôi của riêng chính nó.
florida80_is_offline  
 
Page generated in 0.04714 seconds with 9 queries