R11 Độc Cô Cầu Bại
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,161 Times in 13,136 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 162
|
Má chị thường nói có lẽ lúc trước đồ ăn để cho ba mày ổng không ăn làm cho ôi thiu rồi đổ đi cho nên bây giờ phải trả quả báo chết trong sự nghèo đói. Chị kể tới đây th́ khóc sụt sùi trong khi xe đang chở phái đoàn trên những đoạn đường gồ ghề của xứ Ấn. Chị nói thêm về người anh thứ 2 của chị cũng bị nghèo đói, bệnh tật chết trong nỗi cô đơn v́ tính bỏn xẻn với chính gia đ́nh và các người khác. Anh thứ 2 rất thông minh, bặt thiệp khó ai trong gia đ́nh chị sánh bằng. Sau khi lập gia đ́nh, anh làm ăn rất khá, tiền của dư dả xây cất nhà cửa khang trang 5, 6 lầu. Tiền bạc vô như nước thế mà anh chưa bao giờ giúp đỡ ba má hay anh em trong gia đ́nh dù đang gặp khó khăn, không ai có thể ăn được của anh dù 1 đồng. Anh chỉ biết gom góp của người khác cho ḿnh và gia đ́nh anh, anh không cần quan tâm đến đau khổ của ai cả. Tuy anh rất giàu có, nhưng cái ǵ có lợi th́ anh t́m cách đưa về cho gia đ́nh Anh, dù đó là anh em ruột hay bất cứ người nào khác, không bao giờ anh biết giúp đỡ dù chuyện nhỏ nhặt. Đối với mọi người anh đối xử rất tệ hại. Càng kể chị càng thấy đau ḷng cho 1 con người đặc biệt này.
Ngay khi ba chị chết anh tự động đến trại ḥm và tự đặt mua ḥm loại tốt nhất, đẹp nhất để về lịm ba nhưng anh lại bắt chị trả tiền. Chị không đồng ư và chỉ lấy loại ḥm hạng nh́, chị chấp nhận trả tiền. Đến khi làm đám cho ba, anh gọi thợ chụp h́nh đến để chụp ảnh cũng nói chị trả tiền. Lần này chị không trả th́ anh lại có cử chỉ hành động không hay. Những năm 1978 t́nh h́nh kinh tế đất nước Việt nam c̣n nhiều khó khăn, mặc dù thời điểm ấy anh rất giàu, tiền của dư thừa nhưng anh không bao giờ giúp đỡ ai kể cả anh em trong gia đ́nh ḿnh. Sau khi chị vượt biên sang nước Úc vật lộn với cuộc sống đất khách quê người không ai thân quyến, suốt 25 năm sống ở xứ người, đời sống từ từ ổn định. Khi chị trở về lại Việt nam sau 25 năm xa cách, nh́n đất nước đổi thay chị thấy ḷng vui vui. Những con người trước kia rất nghèo th́ nay đă trở nên giàu có cuộc sống ổn định ấm no.Nhưng người anh thứ 2 của chị năm xưa giàu có th́ nay lại trở thành một người không mái nhà che thân v́ nhà cửa tiền bạc của anh đă bị vợ anh cướp đoạt và đuổi anh ra khỏi nhà.
Chị về t́m những người thân năm xưa, t́m nhiều nơi hỏi nhiều người mới biết anh thứ 2 đang nằm nhà thương v́ bị bệnh lao thời ḱ thứ 3. Gặp được mặt chị anh khóc nức nở như một đứa trẻ con mất mẹ. Anh nói với chị bây giờ anh mới thấy quả báo của đời người, đúng là quả báo nhăn tiền xảy ra ngay trong gia đ́nh anh.
Ăn hiếp và cướp của hàng xóm
Có một gia đ́nh khá đặc biệt dữ tợn gần nhà chị, không thấy mặt mũi chồng bà đâu cả chỉ biết bà có 2 gái, 5 trai, đứa nào cũng ngang ngược hung dữ như bà. Chị c̣n nhớ khi c̣n rất nhỏ chị đang làm con cá th́ bà đi ngang mắng con gái ǵ mà không biết làm cá, đồ hư quá…Chị rất ngạc nhiên, tự nhiên bị bà này mắng chửi vô cớ. Ở trong xóm người nào cũng bị bà bắt nạt, la mắng. Ai căi lại th́ bà cùng mấy đứa con hung dữ kéo tới hành hung, chửi bới, quấy rầy, kể cả đe dọa với nhiều h́nh thức khác nhau. Chị đă chứng kiến nhiều lần bà và đám con bà đă dùng dao, mă tấu kiếm người khác mà gây sự. Phần lớn mọi người điều muốn có cuộc sống b́nh yên, kiếm cơm lo cho gia đ́nh nên cắn răng nhẫn nhịn với hành động ngang ngược thô bạo của bà. Nếu sống độc thân không có gia đ́nh th́ mọi người đă lên tiếng và phản kháng lại với bà và mấy đứa con rồi. Lúc đó chị nghĩ bà này và mấy đứa con có ngày cũng lănh quả báo cho sự ngang tàng hung dữ của ḿnh.
Chị nhớ rất rơ mấy người chở củi từ miền Tây lên đậu gần nhà bà, bán xong phải trả tiền cho bà và mấy đứa con, những người mua củi cũng phải trả như vậy, bà gọi đó là tiền hoa hồng. Người bán người mua cũng phải trả tiền hoa hồng cho bà v́ bà đă đút lót tiền bạc cho công an, cảnh sát, chính quyền địa phương nên bà và mấy đứa con tự tung tự tác lộng quyền như vậy. Sự lộng hành của bà chỉ được 6 năm th́ bà qua đời, nguyên nhân cái chết cũng thê thảm không được b́nh thường. Thế là sau cái chết của bà, những thảm kịch lại từ từ xảy ra trong gia đ́nh của bà sau năm 1975. Mọi người vượt biên, bà t́m cách chiếm đoạt đất đai nhà cửa để giành cho con út bà ở, c̣n nhà chính th́ bà cho con thứ 2 bà ở, mấy đứa c̣n lại th́ có vợ con đùm đề phải ở nhà thuê. Thế là mấy đứa kia hợp lại yêu cầu 2 thằng kia phải bán 2 căn nhà để chia tài sản nếu không bán bọn nó sẽ cầm dao mă tấu tới xử lư. C̣n mấy đứa dâu và con cháu th́ đem bà ra nguyền rủa, sao bà có thể phân chia không đồng đều công bằng như vậy…Thằng út là khôn lanh nhất nó t́m cách bán căn nhà rồi chờ nửa đêm nọ nó dẫn vợ con trốn đi nơi khác sinh sống nên không bắt nó phân chia tài sản được. Chỉ c̣n thằng thứ 2 nên mấy thằng kia tập trung bắt nó phải bán ngay không để nó trốn đi như thằng út được. Ba đứa qua nhà hàng xóm nhờ đến làm chứng là căn nhà kia là tài sản chung của gia đ́nh họ, nhưng trong xóm không 1 ai dám đứng ra làm chứng v́ sợ liên lụy trả thù, trả oán.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, thằng thứ 2 cũng t́m cách đúc lót chính quyền và cũng bán được căn nhà rồi cùng vợ con trốn đi biền biệt không ai biết tin tức. Mấy đứa c̣n lại không lấy được đồng nào từ 2 căn nhà đó nên cùng nhau chửi bởi nguyền rủa bà không lời nào tả xiết. Thời gian trôi đi đời sống của họ càng ngày càng túng thiếu đói khổ, và cuối cùng con cháu của bà có đứa phải mang tù tội, bị giam cầm, gia đ́nh tan nát, có đứa th́ bị tai nạn giao thông, rồi lại tật nguyền.
Đó là quả báo hiện tiền ngay trong thời hiện tại mà chị đă chứng kiến theo dơi gần 12 năm.
Hốt vào mà không cho ra
Sau đây là câu chuyện sự thật 100 phần trăm xảy ra ở tu viện miền Trung Việt nam, được một người tin nhân quả và tin Phật kể lại.
Có một ni sư lớn tuổi, cũng có thể gọi là sư Bà. Sư Bà tu khá lâu nên được mọi người biết và ngưỡng mộ. Sư Bà này rất tự hào là ḿnh ḍng dơi vua chúa, tôn thất, tôn tằng tôn nữ… Bà rất bặt thiệp thông minh, cho rằng ḿnh học cao hiểu rộng hơn mọi người. Bà được mọi người cung phụng hầu hạ nên được rất nhiều người biếu tặng thức ăn và những đồ cao cấp. Ai biếu tặng bao nhiêu bà cũng nhận và đem cất vào pḥng làm của riêng, chưa bao giờ bà cho chúng trong chùa một hộp sữa, một chai nước tương hay một hũ chao… Thỉnh thoảng bà gọi con cháu đến chơi và đưa đồ người ta biếu Bà và kêu đem về nhà. Lấy hoài mấy đứa cháu Bà cũng ngại nên người nhà và con cháu chỉ lâu lâu mới ghé thăm thôi. Một điều nữa vô cùng quan trọng, bà đợi đến trưa mọi người không ai để ư, bà nhờ người kêu mấy người thương nhân ở dưới chợ lên để bán những đồ biếu tặng. Có người ngại đồ cúng của chùa nên không mua hoặc từ chối. Nhưng cũng có một số người vẫn mua v́ giá quá rẻ. Bà có đủ loại đồ cao cấp như sữa Ensure do nước ngoài sản xuất dành cho người già giá trên 200.000 đồng, vậy mà bà chỉ bán vài chục ngàn một lon lấy tiền để dành. Mỗi bữa ăn bà được thị giả bưng vào pḥng riêng một mâm thức ăn đầy đủ, vậy mà ngày nào bà cũng chạy ra pḥng ăn của đại chúng lấy thêm thức ăn. Mọi người đều thấy ngạc nhiên nhưng không ai dám nói v́ sợ bị sư bà trừng phạt. Sự việc kéo dài khá nhiều năm ngày nào cũng vậy, đồ ăn do chị hậu cần đem lên ăn không hết để thừa, nhưng ngày nào bà cũng phải lấy thêm. Ăn không hết bà đem phơi khô để dành. Nhiều quá hôi thúi không có chỗ để, lâu lâu bà đem ra thùng rác đổ. Việc này có rất nhiều người tận mắt chứng kiến, nhưng không ai dám nói. Tuy được chăm sóc rất chu đáo, quà người ta biếu cũng khá nhiều, nhưng t́nh h́nh sức khỏe của sư bà ngày càng yếu đi, đúng là hốt vào nhiều mà không chịu cho ra nên trái với quy luật tự nhiên hay có thể nói là quả báo.
|