View Single Post
Old 10-16-2019   #531
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,163 Times in 13,136 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 162
florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11
florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11
Default

Ngay khi vừa đặt chân xuống phi trường ông vội quỳ xuống thành kính hôn lên mặt đất làm mấy ông tây bà đầm lấy máy h́nh ra chụp ảnh lia lịa. Ra đến chỗ nhận hành lư, thấy ông già cả nên tôi định xách va li giúp nhưng ông nhất định không chịu:




- Thầy để con xách. Thầy mà xách th́ con mang tội chết.




Lúc ấy thời tiết bắt đầu vào hè nên ông bảo tôi:




- Thưa thầy trời nóng quá, con đề nghị thầy tṛ ḿnh vào ở trong khách sạn 5 sao.




- Không, không nên. Ở đó rất mắc hơn cả trăm đô la một ngày.




- Mấy trăm cũng được, không sao đâu thầy.




Nhưng tôi nhất định không chịu nên cuối cùng ông phải chiều ư tôi về ở tạm tại một ngôi chùa. Biết ông đă quen với tiện nghi nên tôi mua vé xe lửa toa có máy lạnh để đi từ New Delhi đến Bồ Đề Đạo Tràng, chứ c̣n thông thường tôi luôn luôn đi vé ngồi cho đỡ tốn kém. Suốt chặng đường ông lại tiếp tục thuyết pháp. Lúc đến Việt Nam Phật Quốc Tự, thấy cảnh vườn cây xanh ông tỏ ra mừng rỡ vô cùng khiến tôi cũng vui lây:




- Thưa thầy, con từ Bắc vào Nam, từ Việt Nam sang Mỹ rồi đi khắp các nước mà chưa bao giờ thấy nơi nào đẹp và thơ mộng như cảnh chùa ḿnh.




Bắt đầu từ đó ông giành làm hết mọi việc, đến nỗi khi tôi tụng kinh ông cũng bảo để ông tụng thay. Mỗi bữa ăn ông nấu cơm rồi dọn cho tôi giống y như trong nhà hàng, bày đầy đủ bát dĩa và cả khăn ăn rất trịnh trọng. Đặc biệt không bao giờ ông chịu ngồi ăn chung với tôi.




Thông thường mỗi sáng tôi cúng Phật bằng nước lạnh, từ khi có ông th́ hàng ngày ông pha trà để cúng Phật, chư Bồ Tát ở chính điện và bàn thờ chư Tổ, chư liệt vị anh hùng ở phía sau chính điện. Thái độ thành tâm của ông khiến tôi rất vui. Tôi lại nghĩ sau bao nhiêu năm cô độc, vất vả, có lẽ nay chư Phật chư Bồ Tát thương t́nh ban cho người đệ tử già bầu bạn để đỡ hiu quạnh.




Suốt hơn một tháng đầu ông phấn khởi làm mọi việc một cách đầy nhiệt t́nh và rất đúng giờ. Hàng ngày trước khi cúng Phật ông pha cho tôi một b́nh trà, vậy là tôi vừa ngồi nhâm nhi ly trà vừa nghe ông tụng kinh mà ḷng cảm thấy rất êm ả thanh thoát vô cùng nơi đất Phật.




Nhưng sau đó bỗng nhiên ông bắt đầu tụng kinh trễ nải dần rồi từ từ bỏ luôn. Một buổi sáng không thấy ông pha trà tụng kinh như thường lệ nên tôi vào pḥng hỏi thăm:




- Sao hôm nay ông Bảy không tụng kinh?




- Thưa thầy ḿnh mẩy con đau nhức quá.




- Chắc là ông bị bệnh rồi. Ông có cần bác sĩ không để tôi đi kêu?




Ông có vẻ không tin tưởng bác sĩ Ấn Độ nên lắc đầu. Tôi trở ra tự pha trà rồi đi tụng kinh. Tụng xong vẫn không thấy bóng dáng ông đâu tôi bèn xuống bếp nấu ăn. Cơm nước xong xuôi tôi gọi ông ra ăn th́ ông nhất định không chịu ăn như mọi khi. Sau khi tôi ăn xong ông vẫn tiếp tục nằm yên trong mùng khiến tôi rất lo lắng v́ nếu lỡ ông lâm bệnh nặng th́ thật phiền toái, mà nếu có mệnh hệ nào lại càng nguy hơn, nhất là trong lúc việc xây chùa c̣n đang ngổn ngang. Vậy là tôi phải dọn cơm vào mâm rồi bưng đến tận giường cho ông. Ông nói rằng sợ tội nên không dám ăn, tôi phải dỗ dành:




- Thôi ông ráng ăn đi, ông không chịu ăn tội c̣n nặng hơn.




Đồng thời tôi nghĩ bụng đúng là quả báo nhăn tiền, lúc trước để ông pha trà cho ḿnh th́ nay ḿnh phải nấu cơm bưng đến tận giường hầu ông và hơn thế nữa lúc ông nằm một chỗ tôi phải giặt giũ áo quần cho ông. Quả thật, đây là quả báo nhăn tiền của tôi.




Sau đó tôi bắt đầu trở lại nếp sống cũ, hàng ngày dậy sớm pha trà tụng kinh, tiếp theo chuẩn bị bữa cơm rồi bưng vào tận giường năn nỉ ông Bảy ăn.



Vào một buổi chiều mưa, sau thời tụng kinh chiều, tôi đang ngồi thanh thản ngắm nh́n cảnh vật mờ ảo bên ngoài, thỉnh thoảng những tia chớp lóe lên chiếu sáng những hạt mưa óng ánh rơi trên tàu lá chuối, lắng nghe tiếng ễnh ương ếch nhái ḥa cùng với tiếng mưa rơi thánh thót trên lá cây trong vườn, làm thành một bản ḥa tấu thật du dương. Bỗng nhiên tôi nghe tiếng người khóc nên vội vàng đi xuống th́ thấy ông Bảy đang ngồi trên bậc cầu thang khóc nức nở. Tôi ngạc nhiên hỏi:




- Có chuyện ǵ đó ông Bảy?




- Thưa thầy con buồn chịu không nổi, từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa bao giờ buồn ghê gớm đến như vậy.




Lúc đó ḷng tôi đang vui nên thoạt đầu không hiểu được điều ông nói:




- Tại sao ông lại buồn?




- Thưa thầy con nhớ nhà quá!




- Nhưng ông nhớ ai?




- Dạ con nhớ má thằng Út!




Hóa ra ông đang nhớ bà Bảy! Tôi bật cười:




- Tại sao ông không nhớ ai hết mà chỉ nhớ má thằng Út?




- Thưa thầy, con coi má thằng Út như mẹ ruột của con vậy.
florida80_is_offline  
Quay về trang chủ Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
 
Page generated in 0.06404 seconds with 9 queries