Một đất nước xài hàng giả
Nh́n vào h́nh ảnh ngày lễ vào thứ Ba vừa qua tại Bắc Kinh, người ta không thấy ai là người dân. Chỉ toàn ông lớn, cán bộ, lính tráng và… những con robot nhịp nhàng theo tiếng kèn tiếng trống. Ngay đến những ai c̣n được coi là người (lính) th́ gần như tất cả cao bằng nhau, cân nặng cùng một kư lô bởi v́ ở xứ Cộng Sản cao quá hay lùn quá đều là cái tội.
Loa tuyên truyền Cộng Sản nói có đến 100 ngàn người tham dự diễn binh và gala văn nghệ. Tất cả đều biểu diễn mà không có ai thưởng thức. Ngay đến lănh tụ các nước trên thế giới cũng không ai được mời. Trung Cộng cho báo chí thế giới chụp h́nh, quay phim nhưng phải thi hành nhiệm vụ trong khuôn khổ. Trong ngày lễ này, phóng viên đài ABC của Úc có mặt tại đại lộ Trường An, Bắc Kinh nhưng không được phép dùng máy chụp h́nh hay quay phim.
Đánh dấu 70 năm cai trị nước Trung Hoa, đảng Cộng Sản không thể huyênh hoang chủ nghĩa Cộng Sản đă thành công ở đất nước thánh hiền này. Những ǵ Cộng Sản giáo điều (1949-1978) đă làm cho con cháu Khổng Mạnh chỉ là thiếu ăn, chết đói, thù hằn và thanh trừng nhau. Một lục địa Trung Hoa vĩ đại dưới tay Mao chỉ là ‘một tên bệnh hoạn ở châu Á’ (a sick man of Asia) mà thôi.
Măi đến khi Trung Cộng – dù vẫn treo cờ búa liềm – nhưng trong thực tế đă bỏ chủ nghĩa Cộng Sản vào sọt rác để học đ̣i thói tư bản phương Tây, th́ tỷ dân ở đó mới có miếng ăn. Càng học đ̣i tư bản phương Tây th́ dân Trung Hoa càng được hưởng thụ.
Ngày nay, Trung Cộng trở thành nền kinh tế lớn thứ nh́ thế giới (trị giá $12 ngàn tỷ Mỹ Kim) nhưng không thể huyênh hoang chính chủ nghĩa chết tiệt Cộng Sản cũng giúp cho dân chúng có miếng ăn. Miếng ăn của 1 tỷ 400 triệu dân Trung Cộng hôm nay – nếu có – đến từ sức lao động của người dân đành chịu cho phương Tây bóc lột; đến từ những tháo gỡ thoát khỏi lư thuyết không tưởng của ông Marx cha căng kiết chú nào đó; và đến từ thủ đoạn ăn cắp sáng chế của phương Tây. Với ‘ba ḍng thác’ ấy, nước Trung Hoa mới đă thành nền kinh tế chỉ thua đầu sỏ tư bản Hoa Kỳ; và tiếp tục mơ tự lột xác thành ‘nước xă hội chủ nghĩa hùng mạnh’ vào năm 2050. Với họ Tập: ‘There is no force that can shake the foundation of this great nation. No force can stop the Chinese people and the Chinese nation forging ahead, Không thế lực nào có thể làm nền móng đất nước vĩ đại này rung rinh. Không thế lực nào có thể ngăn chận nhân dân và nước Trung Hoa tiến lên.’
Nhưng giấc mơ này đang rạn nứt v́ tranh chấp mậu dịch với Hoa Kỳ. Một ngày trước sinh nhật thứ 70 của Trung Cộng, Tổng thống Donald Trump hót lên mạng Twitter ‘Happy Birthday China!’ và đá gị lái ‘We are winning, and we will win, chúng tao đang thắng, và chúng tao sẽ thắng’. Chúc vậy th́ thà đừng chúc th́ hơn.
Cho dù đến năm 2050 Trung Cộng đạt được giấc mơ hoa ấy, không rơ người dân trong xứ thiên đường ấy có muốn suốt đời ḿnh và đời con cháu bị giam cầm trong chiếc lồng mạ vàng không? Hay là ai có chút tiền th́ lũ lượt t́m sang xứ tư bản ‘giăy chết’ để thà sống khổ ở xứ người hơn tiêu xài hàng giả bên trong nước ḿnh.
Thật vậy, trải qua 70 năm dưới quyền cai trị của đảng Cộng Sản, hơn hai thế hệ phải qua những năm sống nhờ tem phiếu, thanh trừng để sống c̣n, trốn tránh Cách mạng Văn hoá, rồi ồ ạt làm hàng giả mạo. Người ta nó: từng năm một, người Trung Hoa phải đối diện với một nước Trung hoa mới. Điều hôm nay tưởng là đúng, ngày mai có thể bị kết án là ‘hữu khuynh’. Điều hôm qua loa phường nhai nhải nhét vào đầu người dân, ngày mai không ai dám nói như vậy nữa v́ bị coi là… phản động. Nhà nước th́ treo cờ đỏ nhưng chạy theo tư bản. Người dân th́ chẳng c̣n dám nói lên cơi ḷng ḿnh; cứ răm rắp để có cái ǵ nhét vào mồm. Và cứ thế, cả tỷ người dân đành giả dối để sống.
|