Bốn Mươi Năm Kể Từ Đó - Thu Tâm
Kỷ niệm 40 năm Việt Nam miền Nam rơi vào tay cs. TT xin mời quư Thầy Cô và quư anh chị, bạn cùng TT hồi tưởng lại một đoạn đời gian truân và
đau thương khó quên.
Thu Tâm.
Đă bước qua năm thứ bốn mươi sau khi cuộc chiến xâm lấn tương tàn trên quê hương kết thúc, sao tôi vẫn ngậm ngùi khi thời gian trôi dần đến ngày kỷ niệm đau buồn ấy ! Bốn mươi năm và c̣n bao lâu nữa để xóa nḥa ? Bốn mươi năm hận tủi cho người Việt Tự Do tha phương và cũng bằng ấy năm đau khổ cho người c̣n mang trong ḷng chút t́nh yêu thương đất nước. Cứ đến thời gian này là chuyện năm xưa, h́nh ảnh bi thương cũ cứ như cơn ác mộng lại sống lại, tưởng chừng chuyện mới vừa xảy ra hôm qua đây thôi!
ÁC MỘNG KINH HOÀNG
Thứ Sáu 14 Tháng Ba –1975, hai Samsonite quần áo đă sẵn sàng cho cả gia đ́nh . Chúng tôi đang chờ chuyến máy bay khởi hành ra Nha Trang để thăm bà Cô đang hấp hối. Đêm ấy anh ở lại trực trong Quân Đoàn, tôi nằm đọc sách đến gần mười hai giờ khuya mới tắt đèn, đang mơ màng thiếp đi th́ bật choàng tỉnh hoảng hồn bởi tiếng đập cửa dồn dập cùng tiếng chồng tôi gọi lớn bên ngoài . Tôi run bắn người không biết chuyện ǵ xảy ra, nhưng cửa vừa mở anh th́ đă mang theo cả cơn gió lạnh thổi bay vào nhà vừa đi vừa lên tiếng hối thúc:
- Thành phố mất rồi, phải di tản ngay. Bạn anh đă lo được máy bay, em chuẩn bị quần áo và sắp xếp đồ đạc cần thiết cho hai mẹ con, lấy thêm mấy hộp sữa bỏ vào va- li, mặc thêm áo lạnh vào. nhanh lên kẻo không kịp!? Để anh lo việc khác !...
Nh́n theo chồng đang nhanh tay gỡ h́nh ảnh trên bàn thờ gói lại bỏ vào vali, tôi lùng bùng cả hai tai đứng chết lặng. Tôi hiểu anh, vốn dĩ là người con rất có hiếu nên nếu không phải là việc hệ trọng th́ không bao giờ anh dẹp bỏ bàn thờ Cha Mẹ như thế. Sự bất ngờ làm ḷng bấn loạn cả lên, tôi cuống cuồng quên đầu quên đuôi không biết đang làm ǵ… chùm ch́a khóa vừa mới cầm đây lại lạc mất nơi nào t́m không ra, mở cánh tủ ra lại đóng vào v́ không biết mang ǵ đi theo mà bỏ vật ǵ lại ! Tôi tiếc ngẩn ngơ bộ khuôn bánh đủ loại vừa mới sắm định sẽ làm thử đăi bạn cuối tuần, chiếc tủ đầy sách quư hai vợ chồng đă dành dụm chọn lọc bao công lao trong mấy năm trời , đă khiến bạn bè từng trầm trồ và mượn đọc nhiều lần … Tôi quyến luyến biết bao nhiêu căn nhà với vườn cây nhỏ đầy trái trĩu cành đang mùa chín, và dưới cây bơ tươi tốt xanh um kia đă chôn chiếc nhau của đứa con trai đầu ḷng …Tất cả phải bỏ lại vĩnh viễn sao !
Thấy tôi ngơ ngác như người mất hồn, anh lại hối :
- Nhanh lên bế con ra xe đi em, để anh xách vali đồ đạc cho.
Ôm đứa con mới hai tuổi đang khóc v́ c̣n ngái ngủ, tôi mở cửa trước ra và giật ḿnh khi thấy đèn pha của mấy chiếc xe jeep đang chiếu sáng cả một góc sân. Cư xá chúng tôi ở chỉ có chín căn, mọi người đang hấp tốc hối hả chất cả gia đ́nh cùng đồ đạc cần thiết lên xe, tiếng dục dă gọi nhau í ới càng khiến tôi luống cuống thêm. Bước lên xe, gặp Mẹ, em gái và cháu ngồi đầy band ghế sau, tôi thật bất ngờ và cảm động. Dù biết xưa nay chồng tôi luôn là một người rất chu đáo và có t́nh nghĩa, nhưng lần này tôi lại vô cùng cám ơn anh khi đă làm được chuyện mà ngay cả tôi là con ruột cũng không hề nghĩ ra trong hoàn cảnh bối rối . Th́ ra trước khi chạy về nhà , chồng tôi đă đến đón Mẹ tôi, cô em gái cùng đứa con nhỏ một tuổi. Trên xe bây giờ đầy đủ tám người kể cả cô bé con nuôi mười ba tuổi của vợ chồng tôi. Chúng tôi cùng ba gia đ́nh bạn của anh nữa chất lên bốn chiếc xe jeep khởi hành đi về hướng phi trường .
|