R11 Độc Cô Cầu Bại
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,149 Times in 13,135 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 161
|
Tạ ơn Trên, anh về đến vào ngày thứ tám, lái xe qua bao nhiêu chặng đường nguy hiểm, và năm ngày sau người em rể của tôi cũng về tới. Nghe hai người kể lại chuyến đi hăi hùng cận kề thần chết, từ con sông Ba xác người bập bềnh che kín mặt nước, từ tỉnh lộ Bảy máu chảy thành sông...Tại đây, cả dân lẫn quân không biết đă bao nhiêu ngàn người bị Cộng Sản bắn xối xả khi đang trên đường chạy nạn, xác chết chất thành đống hai bên đường ! Của cải ,bao b́ ngổn ngang nằm phơi dưới nắng trước những thân xác không hồn… Có những đứa trẻ thơ một ḿnh gào khóc bên xác mẹ đầy ruồi nhặng bu đen ! Đứa khác th́ thân xác xơ giữa nắng bụi mù, máu lửa cố t́m chút sữa trên bầu vú xám ngoét khô đét của mẹ v́ cơn đói!. Đứa th́ lạc hết người thân đang gào la kêu gọi ! Đứa nằm chết với đôi mắt kinh hoàng mở to …. Đoạn đường lịch sử mang tên “ Đại Lộ Kinh Hoàng ”này, cộng thêm cái chết tức tưởi của gần chục ngàn người dân vô tội trong cái Tết Mậu Thân 1968 ở Huế đă đánh dấu thành tích khát máu đáng ghê tởm, sự dă man tàn bạo của con người Cộng sản Việt Nam.
MÁU VÀ NƯỚC MẮT
Nhưng chiến sự nào đă yên, tin dồn dập về Nha Trang thất thủ, Thành phố biển cũng bắt đầu hỗn loạn không kiểm soát nổi! Sau hai tuần lễ tạm dung, nỗi mừng v́ sự đoàn tụ chưa vơi, chúng tôi phải một lần nữa bỏ lại tất cả những ǵ mới sắm sửa cho cuộc sống để gạt nước mắt chia tay người ở người đi..Chồng tôi là quân nhân nhất là trong thời chiến, nhiệm vụ ràng buộc khiến anh không thể v́ gia đ́nh mà quên trách nhiệm! Đă biết bao người cùng chịu cảnh ly tan và vất vả hơn nhiều trong thời gian này khi chạy loạn bằng đường bộ, chúng tôi c̣n may mắn hơn được sắp xếp lên một chuyến bay . Tôi chợt nghĩ, nếu lúc đó phải chạy giặc bằng đường bộ, có lẽ ḿnh không c̣n có mặt trên dương thế để ngồi đây viết những hàng chữ này !
Và đây phi trường Nha Trang buổi sáng 29 - 3 -75 . Lần đầu tiên tôi thấy cảnh ghê rợn bày ra trước mắt mà đến măi mấy mươi năm sau khi nhớ lại c̣n rùng ḿnh. Trên đường vào cổng, người ta đông chưa từng thấy chen lấn xô đẩy hầu như đạp lên nhau để vượt qua, dẫm bừa lên trên những vũng máu rải rác đây đó của người vừa bị trúng đạn pháo kích. Tiếng kêu khóc gào la rên rỉ lẫn lộn tạo thành âm thanh khủng khiếp, người cứu thương không xuể, hơn nữa chính người có nhiệm vụ giờ này cũng phải lo cho gia đ́nh ḿnh , đâu c̣n đủ tâm trạng để làm việc xă hội! Sự sống c̣n đă khiến con người phải trở nên nhẫn tâm đối với đồng loại có phải là tự nhiên trong bản năng ?! Tiếng đạn pháo kích không ngưng và người bị trúng thương ngă thêm tới tấp với máu đổ lênh láng đến chóng mặt. Cảnh vật trước giờ phút này mới đau thương làm sao! Tôi hoa mắt, đúng run rẩy, với sức khỏe này làm thế nào ḿnh có thể vượt qua đám người kia chứ đừng nói lên được trên máy bay! Nh́n về chiếc vận tải bốn động cơ C-130 đồ sộ mà có người đă từng ví là “Hercules” ngập bóng người, cửa sau máy bay như cái miệng há to của con quái vật đang ngoạm ngấu nghiến đám người không nhận ra h́nh thù một ai. Chung quanh trên dưới đều bị bu kín như kiến, ai cũng cố gắng t́m cho ḿnh và cho người nhà một chỗ bám nên càng hỗn loạn hơn. Kẻ mạnh luôn thắng thế, phía cửa sau đuôi máy bay nhiều người bị xô đẩy rớt xuống mặt đường ngă chồng lên nhau, tiếng thét lẫn tiếng chửi rủa inh ỏi. Người phi công bạn hợp cùng chồng tôi đă dùng hết sức vẹt đám đông đang đeo cứng ở cửa trước mới đưa được toàn bộ gia đ́nh gồm Mẹ tôi, gia đ́nh cô em thêm hai mẹ con tôi, với cô con nuôi cả thảy bảy người lên an toàn. Ḷng khoang đă chật như nêm, khó khăn để len chân vào phía trong hơn nữa, nhưng gần cửa may mắn c̣n được đủ chỗ để đặt mấy chiếc va-li, mọi người mồ hôi mồ kê nhễ nhại đành nhường nhau ngồi tạm trên đó. Tôi mệt nhoài thở dốc, nh́n quanh thấy ḿnh lọt thỏm giữa lố nhố người kẻ đứng người ngồi. Ngồi chết cứng một chỗ rồi tôi mới thảng thốt sực nhớ chưa kịp nói lời từ biệt với chồng, ngay cả lời dặn ḍ cũng quên luôn! Tôi cố ngoái đầu nh́n ra cửa t́m, anh đă mất hút đâu đó giữa rừng người ?! Phút chia ly đầy bi kịch không thể ngờ có được trong đời, biết bao giờ gặp lại nữa đây? Đạn pháo th́ vô t́nh, mẹ con tôi đă thoát nhưng riêng anh và đồng đội đang c̣n nhiệm vụ đâu thể bỏ đi! Thương chồng, tôi lại bỗng dưng đầm đ́a nước mắt xót xa…
Tiếng động cơ ồn ào ḥa lẫn tiếng người la hét, máy bay quá sức tải nên khó khăn để cất cánh lên được. Trong khoang người người đứng ngồi ép chặt vào nhau như cá hộp xếp lớp, mồ hôi ướt dầm mặt mũi áo quần nồng nặc khó thở, lồng ngực tôi muốn nổ tung v́ bị ngộp, tôi cố ngóc đầu lên cao để lấy hơi …Máy bay rung chuyển, đám đông vẫn treo tọng teng ở cửa sau, cửa trước không chịu rời bỏ tay, người này bị gạt xuống th́ người khác lại bám lên. Cảnh tượng hỗn độn chen lấn không dứt và người ta vẫn cố dù biết không thể nào …nhưng cuối cùng chiếc C-130 cũng nặng nề rời khỏi mặt đất được , nhiều người bị bỏ lại, số người đeo bám sau đuôi bị hất mạnh xuống đường, mặc cho tiếng khóc la vang trời. Máy bay lên cao rơi thêm vài người nữa, chắc lại có số người bị thương nặng ! Kẻ đi người ở lại, lạc mất nhau rồi cha mẹ anh em ơi, biết làm sao để t́m gặp lại mai này!! Sức chứa so với trọng lượng đă vượt tầm cho phép quá xa, v́ an toàn nên dù không muốn cũng khó mà tránh được sự nhẫn tâm! Tôi xót xa khóc không lên tiếng , thương cho số người kém may mắn đang lăn lộn gào thét ở dưới mặt đất kia, nửa đang trên cùng chuyến bay với tôi. Ai đă gây ra cảnh chia ly tang tóc cho người dân của tôi đây? Những người dân miền Nam hiền lành chân chất yêu thanh b́nh , bây giờ đang chịu cảnh đọa đầy trần gian !
|