Chúng ta cũng nên như thế, sống giữa trùng trùng duyên sinh tương đối, thân này c̣n không giữ được huống là mọi việc chung quanh. Cho nên người tỉnh ngộ sớm chừng nào th́ khỏe chừng đó. Tỉnh ngộ chậm hoặc không khéo tỉnh ngộ th́ sẽ khổ đến nhắm mắt. Chẳng những khổ đến nhắm mắt mà cho tới lúc tái sinh vẫn tiếp tục khổ. Chúng ta buông xuống hết những buồn phiền, giận hờn, thương ghét để sống đúng trở lại bản vị của ḿnh. Bên cạnh chùm duyên sinh c̣n có tánh giác.
Tánh giác ấy chúng ta hiện có đủ, b́nh đẳng như nhau và vĩnh cửu bất sanh bất diệt. Chúng ta luôn luôn nghe, luôn luôn thấy rơ ràng, đó là tánh Phật thường biết nơi mỗi chúng sanh. Tánh này không ưu tư, không lao lự toan tính, thường tại như vậy. Chỉ khi buông hết các duyên, ta mới nhận ra ḿnh có tánh giác hiện hữu. Bấy giờ c̣n thân tứ đại cũng vui mà không c̣n thân tứ đại cũng vui, sống cũng vui mà chết cũng vui.
Trong nhà Phật, người tu giỏi là người buông xả giỏi. Buông tới lúc trong ḷng trống rỗng, không c̣n ǵ để buông nữa th́ sống chết tự tại, vĩnh viễn an vui. Đó là những ǵ chúng ta cần chia sẻ với nhau.
Ni sư Thích Nữ Hạnh Chiếu
|