Anh Tiến đă dậy và ra biển t́m hai người, anh hỏi Hiếu:
- Cô em tôi lại rủ bạn ra đây để chạy đua có phải không?
Anh định la cô em gái nếu Hiếu không đáp ngay:
- Không, chỉ là t́nh cờ cả hai cùng dậy sớm ra biển và gặp nhau. Nhờ thế mới biết biển tinh mơ đẹp làm sao.
Anh Tiến nói:
- Ḿnh về khách sạn thay đồ đi ăn sáng, dạo chơi quanh quẩn phố xá rồi trả khách sạn trước 12 giờ trưa để về nhà.
Ngọc Ngà bâng khuâng nói th́ thầm với chính ḿnh:
- Thế là chiều nay biển này sẽ vắng chúng ta. Xin chào biển nhé.
Anh Hiếu chỉ c̣n ở lại Texas hai ngày, là hai ngày Ngọc Ngà khép nép dịu dàng hẳn ra, cô không nói năng tùm lum, không dám ngồi vắt chân lên bàn, kiên nhẫn đợi ăn cơm cùng với cả nhà dù đi học về là bụng đói meo, chỉ muốn ăn ngay.
Cái màn tung chiếc túi cặp xách bay vèo lên bàn không c̣n nữa, cô cẩn thận và nhẹ nhàng để túi cặp vào một góc kệ.
Bà Bông nhận ra điều ấy ngay, không ngờ chỉ một chuyến đi chơi biển đối với bà đầy bất trắc lo âu, mà lại có kết qủa ngược đời như thế.
Thay v́ mấy ngày gần gũi anh Hiếu kia sẽ chán cô con gái “vô duyên”của bà th́ anh lại mến cô, và cô th́ thay tính đổi nết như có chiếc đũa thần nào đó vừa hóa phép màu.
Trong khi bấy lâu nay bà cố công giảng giải, thuyết phục chẳng thấm thía vào đâu.
Bà Bông hí hửng khoe với chồng:
- H́nh như hai chúng nó, anh Hiếu và con Ngọc Ngà mến nhau rồi, nó chẳng cần phải dùng đến “bí quyết” của tôi ngày xưa là nũng nịu, đong đưa, và làm t́nh làm tội bạn trai . Thế mà vẫn “câu” được anh Hiếu. Thế mới lạ !
Ông Bông thản nhiên bảo bà:
- Chẳng có ǵ là ngạc nhiên cả, tôi đă nói bà rồi, cứ để cho Ngọc Ngà tự nhiên, không cần phải sửa tính sửa nết, t́nh cảm nếu có cũng tự nhiên mà đến, thế mới là từ đáy ḷng.
Tôi mặc dù ngày ấy bị vô tṛng của bà, nhưng cũng may cho bà là tôi yêu bà thật t́nh. Thật là trầy da tróc vẩy tôi mới lấy được bà.
Bà tự hào :
- Vậy là ông có phước lắm đó. Kiếp sau t́m gặp tôi nữa nhé.
- Một kiếp đă đủ lắm rồi, kiếp sau xin bà tha cho tôi đi …t́m một t́nh yêu khác để thay đổi không khí.
Thôi trở lại chuyện anh Hiếu mến con gái ḿnh, biết đâu cũng v́ tính nết vô tư, thẳng thắn của nó, và nó cũng mến anh ấy đấy.
Bà trông nó bây giờ như một thiếu nữ rồi nhé, có hơi hướm t́nh yêu có khác, biết e lệ, bối rối, không xồng xộc như thằng con trai trong lo âu tưởng tượng của bà đâu.
Bà Bông nhẹ nhỏm cả ḷng, cô con gái ngang tàng của bà bỗng trở nên thùy mị, ngoan ngoăn.
Bây giờ Texas đang giữa mùa hè nắng lửa, nhưng bà Bông thấy nắng dịu dàng làm sao, dịu dàng như con gái của bà.
|