Trang Sử T́nh Buồn
Từ trong ngăn chứa buồng tim
Khúc t́nh dang dở lắng ch́m bấy lâu
Chợt mưa xuân thấm tơ sầu
Se se ngọn gió khơi mào nhớ nhung
Người đi cách biệt muôn trùng
Đường t́nh xưa đă khôn cùng xác xơ
Hàng cây rũ bóng thương chờ
Dáng xưa nay vẫn mịt mờ khói mây
Ta ru nỗi nhớ vơi đầy
Cho ngày tháng cũ dần xoay trở về
Đem từng con chữ lê thê
Kết ḍng luyến ái mải mê gọi t́nh
Tà dương chênh chếch nghiêng ḿnh
Âm thầm chiếc bóng lung linh trước thềm
Ngày đi lặng lẽ về đêm
Giở trang t́nh sử ghi thêm nỗi buồn
Viễn Phương