Vấn đề của đời trung niên, khi cơ thể đă đạt đến đỉnh cao sức mạnh và bắt đầu suy yếu, là phải nhận diện bản thân không phải với cơ thể đang lụi tàn, mà với ư thức mà cơ thể chỉ là phương tiện chuyên chở. Đây là điều tôi học được từ các thần thoại. Tôi là ǵ? Tôi có phải là bóng đèn mang ánh sáng, hay tôi chính là ánh sáng mà bóng đèn chỉ là phương tiện?
Một trong những vấn đề tâm lư khi già đi là nỗi sợ cái chết. Con người kháng cự trước ngưỡng cửa của tử thần. Nhưng cơ thể này chỉ là phương tiện của ư thức, và nếu bạn có thể đồng nhất ḿnh với ư thức, bạn có thể nh́n cơ thể này rời đi như một chiếc xe cũ. Kia là cản xe, kia là lốp xe, từng thứ một – nhưng tất cả đều có thể đoán trước. Rồi dần dần, toàn bộ chiếc xe tan biến, và ư thức tái hợp với ư thức. Nó không c̣n tồn tại trong môi trường cụ thể này nữa.
~Joseph Campbell
(Trích từ sách: The Power of Myth)
The problem in middle life, when the body has reached its climax of power and begins to decline, is to identify yourself, not with the body, which is falling away, but with the consciousness of which it is a vehicle. This is something I learned from myths. What am I? Am I the bulb that carries the light? Or am I the light of which the bulb is a vehicle?
One of the psychological problems in growing old is the fear of death. People resist the door of death. But this body is a vehicle of consciousness, and if you can identify with the consciousness, you can watch this body go like an old car. There goes the fender, there goes the tire, one thing after another— but it’s predictable. And then, gradually, the whole thing drops off, and consciousness, rejoins consciousness. It is no longer in this particular environment.
~Joseph Campbell
(Book: The Power of Myth)
__________________
|