“ ĐƯỜNG ĐI KHÔNG ĐẾN ” ! - Xuân Vũ - Page 5 - VietBF
 
 
 

HOME

NEWS 24h

DEM

GOP

Phim Bộ

Phim Online

Clips

Breaking
News Library Technology Giải Trí Portals Tin Sốt Home

Go Back   VietBF > Other News|Tin Khác > Member News | Tin thành viên


Reply
Page 5 of 5 1234 5
 
Thread Tools
Old 3 Weeks Ago   #81
hoathienly19
R5 Cao Thủ Thượng Thừa
 
Join Date: Sep 2020
Posts: 1,208
Thanks: 2,002
Thanked 1,448 Times in 668 Posts
Mentioned: 4 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 23 Post(s)
Rep Power: 7
hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7
hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7
Default








Chiều, người ta lại nhóm lửa. Nhưng trong gà-mèn không có được một hạt gạo. Người ta t́m lá rừng. Người ta đi hái nấm. Người ta nấu nước sôi.


Tôi lại đến với Ngân.

Ngân đang nấu cháo. Trong những gợn nước sôi trào những hạt gạo nhào lộn một cách thoả thích như một bầy tiên nữ nơn nà bơi lội đùa cợt nhau trong một ḍng sông thần kỳ.

Ngân chân thật:

– Sao hồi tối anh không lấy gạo về nấu ?

– Mưa ướt củi hết không nấu được.

– Rồi anh nhịn đói à ?

– Cũng không đói lắm .

– Anh tự ái phải không ?

Tôi cười và ngồi xuống gần bếp lửa. Ngân lại hỏi :

– Anh giao liên trốn mất hả anh ?

– Trốn mất rồ i.

– Như rắn mất đầu. Rồi làm sao ḿnh đi ?

Tôi làm thinh.

Ngân sớt cháo ra nắp ga-men và trao cho tôi. Không chút ngần ngại tôi đỡ lấy cái nắp ga men gần đầy cháo loăng. Mùi thơm xộc vào mũi tôi ngây ngất. Nước mồm ứa ra, tôi nuốt chận vào hai ba lượt để có đủ sự b́nh tỉnh mà thưởng thức món cháo ngon do những ngón tay của Ngân tạo nên.

Những ngón tay lúc năy đă vo những hạt gạo này, những ngón tay dính tro lọ lem và có vết bỏng lửa và rươm rướm mồ hôi.

Tôi nâng chiếc nắp ga-men cháo lên môi mà mắt vẫn không rời những ngón tay của Ngân đang hoạt động .

– Ngân ạ !

– Dạ !

– Bao giờ về đến Châu Đốc, anh ghé nhà em th́ sẽ được thết một bữa cháo cá phải không ?

Ngân nh́n tôi, đôi má ửng hồng, đôi mắt nhấp nháy. Tôi chờ đợi ở Ngân một tiếng nói.

Nhưng , “đoàng” ! Tiếng súng ! Súng nổ !

Ở phía đằng kia, cách nơi này hơi xa. Tôi cho là không quan trọng, nhưng chỉ một thoáng là người ta đă đồn khắp khu rừng :

– Tiểu đoàn trưởng tự sát.


– Ai tự sát ?

– Mạnh Rùa !


– Có chết không ?

– Bắn vào đầu mà không chết ?

Sau mấy cái chết liền nhau lại đến một cái chết.

Sau cái chết của Mạnh Rùa, mọi người đều cảm thấy ḿnh mất linh hồn.


Cuộc hành quân giải phóng miền Nam đang đến hồi vui vẻ nhất. Chúng tôi đi lang thang trong rừng, ṃ mẩm t́m đường đi với sự lănh đạo của Tuất. Nhưng Tuất kém xa Mạnh. Tuy vậy, chúng tôi vẫn phải vạch một con đường.






Tôi bảo Năm Cà Dom xem lại kỹ vết thương, nhưng ông bác sĩ lắc đầu.

Tôi quay trở về vơng nằm chúi mũi vào mép vơng, tay chân như ră ra từng mảnh.

Chung quanh tôi, những mẩu xương trắng ánh lên trên một băi đất mênh mông đầy những hố bom, chào đón thêm một linh hồn.







Sàig̣n, Hè 1974


Xin mời xem tiếp :

MẠNG NGƯỜI LÁ RỤNG





***********
hoathienly19_is_offline   Reply With Quote
Old 3 Days Ago   #82
hoathienly19
R5 Cao Thủ Thượng Thừa
 
Join Date: Sep 2020
Posts: 1,208
Thanks: 2,002
Thanked 1,448 Times in 668 Posts
Mentioned: 4 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 23 Post(s)
Rep Power: 7
hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7
hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7
Default



MẠNG NGƯỜI LÁ RỤNG :


QUYỂN III

của THIÊN HỒI KƯ “VƯỢT ĐƯỜNG M̉N HỒ CHÍ MINH”


(Bản thảo quyển này bị mất hồi 1975 tại Sàig̣n

Xuân Vũ viết lại xong tháng 12-1989 tại Hoa Kỳ)





Đường đi nắng sớm mưa chiều

Bao nhiêu lá rụng bấy nhiêu mạng người

Vào đây th́ chết ở đây,

Bao giờ mộ mọc xanh cây th́ về.

Ca dao Trường Sơn



CHƯƠNG 1



Tôi d́u Thu đi xuống suối. Chân Thu c̣n đau nhưng Thu cố gượng.

Có những con suối rất đẹp, rất dễ đến múc nước hoặc tắm giặt , nhưng ở đây chúng tôi đụng nhằm con suối không phải là “Suối Mơ Bên Rừng Thu Vắng” .

Nghe nước chảy như gần, nhưng đi hoài, dốc đổ đứng mà nước vẫn c̣n xa. Thu kêu :

– Em mệt quá !

– Tí nữa thôi mà ! Cố lên !

– Đi hoài không tới .

– Th́ anh đă có lần bảo em con đường này là con đường không đến mà.

Thu ngồi khụyu xuống một ḥn đá. Lâu nay tôi hầu như quên khuấy đi rằng Thu là một người con gái và là một vũ nữ ba-lê đẹp có tiếng ở Hà Nội. Bỏi v́ nàng chưa bao giờ cười tự nhiên . Nàng có cười chăng nữa th́ đó chỉ là những cái cười chua chát.

Tôi ngồi xuống bên nàng. Nàng nhích ra :

– Có người ta đi lấy nước ở dưới bên kia.

– Đâu có ai đâu !

Tôi nói liều chứ không xem tới xem lui ǵ hết. Tôi ôm quàng ngang vai Thu . Thu gạt . Tôi ôm ngang lưng nàng và hôn vào gáy nàng .

Trời ơi, lâu quá cái cổ ngà ngọc này chưa đón nhận những cái hôn. Đáng ra tôi phải hôn nàng hằng giờ hằng phút kiaa. Bây giờ hôn, tôi mới thấy lâu nay ḿnh đă quên một việc làm hết sức tự nhiên. Thu ngả người ra. Gương mặt nàng ngửa lên. Mấy đốm nắng rơi trên tóc trên vai nàng rung rinh tan vỡ. Hương tóc đẫm mồ hôi của nàng mặn nồng say đắm lạ thường.

Tôi áp môi tôi lên má nàng. Làn da như rực lên v́ men t́nh đă dậy hay v́ những đốm nắng thần kỳ. Tôi ấn môi tôi vào môi nàng . Nàng nhắm nghiền đôi mắt và đưa tay gh́ đầu tôi xuống.

– Để anh làm cho chân em hết đau .

– Anh… anh !

Tôi bỏ nàng ra, qú xuống áp môi vào chân nàng , chỗ đau làm cho nàng rên siết hằng ngày .

Nàng gập người xuống áp mặt vào lưng vào cổ tôi và xoa đầu tôi lia lia.

– Anh ! Anh !

– Em đă bớt đau chưa ?

– Cảm ơn anh !

Tôi đă hiểu lầm tôi lâu nay. Lâu nay tôi tưởng tới là sợi bún thiu. Nhưng hôm nay tôi mới biết tôi là lực sĩ. Tôi khỏe lắm. Bao nhiêu bệnh tật như đều biến đi hết. Tôi bế xốc nàng vào một lối ṃn cách xa ven suối. Tôi đặt nàng lên những lớp lá vàng sắp lớp lên nhau như một chiếc nệm thần tiên.

– Thu !

Thu không đáp.

Những chiếc lá như trở ḿnh xào xạc. Những ngọn cây như rung rinh. Những rễ cây như gồng lên như những bắp thịt. Gió ngừng bay và chim cũng không c̣n hót. Tất cả đều im phắc hoặc lẩn trốn để cho không khí tuyệt vời thuộc về của chúng tôi. Hơi thở Thu thơm nồng làm tôi choáng váng. Tôi lại hôn đôi bàn chân nhỏ nhắn và tơi tả và đầy những vết trầy xước của nàng.

Nàng nằm im ĺm, mắt mở ra trân trối nh́n lên ṿm lá xao động mà tâm hồn lại như dơi theo những chiếc hôn rứt thịt của tôi.

Cơn khát nỗi lên mănh liệt. Bỗng nàng chụp tay tôi lại và kêu khẽ mấy tiếng ǵ rồi trở ḿnh nằm nghiêng.

Nhưng một chiếc lá khi đă rơi xuống th́ không bao giờ nằm nghiêng được trừ khi có một chỗ tựa. Chỗ tựa của nàng hiện giờ chỉ có thể là tôi nhưng chính tôi lại không thể để cho chiếc lá nằm nghiêng lâu hơn.

Thu bật khóc khi nàng buông tay tôi ra v́ nàng biết không thể chống cự được hay chính nàng không muốn chống cự. Nàng khóc to lên…

… Bây giờ nàng đă nín, Nàng ngồi dậy vuốt tóc, b́nh tĩnh nói:

– Cả anh lẫn em đều có tội !

– Với ai?

– Với chính ḿnh. Ngoài ra, em có tội với anh ấy. C̣n anh th́ có tội với Phương.

Tôi biết Thu hối hận. Nhưng tôi nói ngay:

– Anh sẽ yêu em, yêu thêm nữa !

– Không bao giờ! Đây là lần cuối cùng!

Tôi nói :

– Không phải tôi phản bội Phương một cách nhanh chóng. Và Thu cũng thế. Chúng ta đều có một quả tim trong quả tim chúng ta, nhưng em ạ, từ sau cơn sốt mà anh bi giao liên “ chê ,” anh thay đổi hẳn quan niệm về cuộc sống và t́nh yêu.

Chúng ta bị làm những con vật hi sinh cho những tham vọng.
Chúng ta có thể ăn cơm rồi chết, đêm ngủ rồi không dậy nữa, hoặc một trận bom, một mũi tên độc. Thế là xong. Anh bi quan đến cùng cực ! Tôi tiếp :

– Em cũng chẳng khác ǵ anh đâu. Lại c̣n rất may rủi hơn anh nữa. Anh chàng của em, anh xin lỗi em nghe, biết đâu ở trong rừng hai năm nay cũng đă thay đổi quan niệm về cuộc sống và t́nh yêu. Em vào đến nơi th́ thấy rằng sự trèo đèo lội suố́ của em là vô ích.





Tôi chưa dứt lời th́ nàng khóc to lên. Bỏ mẹ rồi. Ai bảo triết lư nhảm. Người ta đang yêu đắm đuối lại chọc gậy vào phá khuấy !

Tôi không nói nữa. Để cho nàng tuôn hết suố́ lệ đến giọt cuối cùng tôi khẽ đỡ nàng đứng dậy.

Bất giác tôi nh́n lên ngọn cây. Một cặp khỉ đang ngồi lắc lẻo trên cành. Chứng đưa cho nhau những miếng mồi. Chúng vừa ăn vừa kêu chí chóe.

Bỗng một tiếng “phích .” Tôi nh́n xuống trước mặt tôi Một quả bứa chín bị cạp dở. Tôi nhặt lấy và trao cho Thu :

- “ Trái chín của t́nh yêu đây em ?”





Con đường mà tôi đang dẫm lên đây chỉ là một nhánh trong nhiều ngánh của con đường chính. Có lẽ là con đường dễ dàng nhất dành cho dân chánh nên so với các con đường khác th́ nó không đáng kể là bao.

Sự thảm khốc của nó không phải chỉ do thiên nhiên gây ra, nghĩa là rừng thiêng nước độc mà c̣n do sự vô trách nhiệm của bọn lănh đạo Hà Nội ham nghe báo cáo hồng và thích được vỗ tay.

Bộ Tổng tư lệnh được Tổng cục Hậu cần báo cáo là đường đi tốt lắm, trang bị quân sĩ rất đầy đủ, chiến sĩ và cán bộ rất phấn khởi khi được đi Giải phóng Miền Nam.

Một cái báo cáo đă “láo” xa vạn dậm so với sự thật như vậy, nhưng khi “Bác” hỏi về con đường ṃn [b][size=4][color=blue][i]“được vinh dự ” [b][size=4][color=black][i]đội “tên Bác” như thế nào ? th́ Đại tướng Tổng tư lệnh tô thêm ít phấn hồng của bà Đại tướng nữa.

Thành ra bác ngồi trong Phủ toàn quyền thấy cái ngày bác vô thăm thành phố rực rỡ tên vàng như gần gang tấc !

Cái gang tấc đó của giấc mơ Hồ Chí Minh dài bằng cả dăy Trường Sơn lót bằng xương trắng .

Nhiều anh bộ đội mười sáu, mười bảy tuổi đă không kịp từ giă gia đ́nh, chỉ được phát cho một hộp muối và mươi viên kí nín, dăm th́a ruốc thịt, thế là đi.

Họ đâu biết con đường này dài bao nhiêu cây số và hiểm nguy, độc chướng như thế nào. Bác bảo đi là đi.






Sau cái chết của Trung đội phó Thưởng, đoàn của tôi vô cùng chán nản. Một cán bộ trung đội phó bị chỉ trích quá đáng, đúng ra là bị mạt sát, nhục nhă đă tự nổ AK vào đầu.

Sáng hôm sau,
vẫn như lần trước, tôi bị đơn vị bỏ lại cùng với một đám sứt tay găy gọng, nam có nữ có, họa sĩ có nhạc sĩ có. Và tôi là văn sĩ. Vậy là có thể thành lập một phân hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Trường Sơn.

Sốt ǵ sốt vậy ?
Tôi vượt được đúng ba mươi ngày th́ sốt ! Và từ đó h́nh như cơn sốt không rời tôi nữa. Và đứa nào cũng sốt không đứa nào nguyên lành. Vô sốt rét bất thành tráng sĩ Trường Sơn.

Bạn đă từng thấy một người con gái đẹp ở Hà Nội – một vũ nữ ba lê – chẳng hạn. Sau một tháng leo núi và sốt rét, bây giờ nàng thê thảm đến mức độ bạn không c̣n muốn nh́n nữa.

Tôi với nàng – Thu – quen nhau từ trong trường đi B. Thu là bạn của Phương người yêu tôi. Chúng tôi yêu nhau trong trường này…

Mỗi lần nh́n thấy Thu tôi lại nhớ Phương. Chắc có lẽ Phương bây giờ cũng như thế này.

Tôi nằm trên vơng, mơ màng nghe tiếng nói của ai mà thức dậy. Tôi tự hỏi thầm :

- Sao ḿnh côn sống ?
Mỗi lần mở mắt ra, th́ đó là câu hỏi như kinh nhật tụng của Hồ chủ tịch mà mỗi người cán bộ đều xài trong kháng chiến.

Sao ḿnh c̣n sống? Sao ḿnh chưa chết ?







Giá có Phương ở bên cạnh th́ đỡ biết bao, mặc dù cả hai cùng sốt, nhưng đỡ cô đơn. Bạn đă từng biết cái cô đơn của bệnh nhân khi tỉnh giấc mà không có một ai bên cạnh hết không, hoặc có người mà người đó coi bạn như rác, hoặc không là ǵ cả. Người đó là giao liên. Họ chán cán bộ chiến sĩ đến độ là xem cán bộ chiến sĩ như cái nợ đời nợ kiếp.

Nếu một người lỡ chết tại trạm cửa họ th́ họ phải nhọc sức khiêng đi bỏ xa xa chỗ đóng quân. Tội nghiệp, họ không có sức. Họ cũng đau ốm và thiếu thốn như chúng tôi, chỉ khác là họ biết đường đi.

Họ là người ở đồng bằng không quen thủy thổ ở đây cũng như dân Hà Nội chúng tôi vậy.





*********
hoathienly19_is_offline   Reply With Quote
Old 2 Days Ago   #83
hoathienly19
R5 Cao Thủ Thượng Thừa
 
Join Date: Sep 2020
Posts: 1,208
Thanks: 2,002
Thanked 1,448 Times in 668 Posts
Mentioned: 4 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 23 Post(s)
Rep Power: 7
hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7
hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7
Default







Trong lúc tôi không c̣n nhờ vả được ai nữa th́ một anh giao liên đến.


Anh ta c̣n trẻ lắm, đâu hai mươi ngoài ǵ đó. Má hóp răng vêu, tay chân ḷng kḥng như tay chân vượn.

Anh ta đến ngồi bên vơng tôi. Tôi không hiểu sao anh ta lại hỏi :

– Đồng chí có muốn ăn cháo hay uống nước ǵ không, tôi nấu dùm cho.

– Tôi khát nước quá trời !

– Mấy cữ rồi ?

– Mấy chục cữ rồi th́ có !

– Cách nhật hay cách hằng nhật ?

– Liên miên trời đất, không c̣n biết đầu đuôi ǵ nữa !


– Đi ông Cụ à ?

– Ừ, ông Cụ.

– Thế th́ c̣n khước !

– Cậu ở đâu ta thế ? Tôi dở giọng Bắc ra để bắt chuyện.

– Nghi Tầm Hà Nội !

– Hồ bơi Quảng Bá à?

– Vâng! . . . Sao anh trông quen quen là !

– Nhà cậu ở góc nào nào ?

– Th́ ở ven hồ, trên đường nhựa ngó xuống.

– Vậy gần trại sản xuất của Hội Nhà văn ?

– Đúng đấy. Nhà em có vườn mận.

– Tôi nhớ ra rồi !

Quả thật tôi đă nhớ ra. Ở cái vườn mận đó, một người bạn tôi đă yêu một cô gái.

Vườn mận nhiều bóng mát và trái rất sai. Hoa mận có nhụy trắng và thơm như nhụy đào. V́ cái vụ đi Nam mà mối t́nh này lỡ dở.

Tôi có biết người con gái đó. Nàng đẹp chất phác nhưng là một vẻ đẹp ít thấy. Ở cái nh́n đầu tiên ḷng anh nhà văn kia đă nảy nở ngay mối t́nh nửa chợ nửa quê.






Người giao liên lại hỏi tôi :

– Anh cần ǵ em giúp cho ?

– Anh giao liên không gọi tôi là đồng chí nữa.

Tôi chẳng biết cần anh ta giúp cái ǵ bây giờ. Cần th́ rất cần nhưng cần nhất là ăn. Ăn ǵ ?

- Cháo ! Ai nấu ? Ai cũng được, nhưng nấu th́ không có ai.

Không mấy khi ai giúp ai nấu cháo hay nấu ǵ trên đường này.
Hoặc hơn thế nữa, không ai giúp ai trong bất cứ việc ǵ đừng oán trách chi ai.

Trước đây vài trạm tôi đă cùng nằm lại với ba thằng khác. Lúc đó một nhà quay phim cửa xưởng phim Hà Nội, lại cùng học chung một trường ngày xưa, đă không thèm ngó mặt tôi và đă không thèm tháp tùng vào đoàn bệnh nhân bọc hậu của tôi.

Anh ta cũng ốm nằm lại nhưng đă vươn lên nổi. Khi gặp tôi và đám đồng hành bệnh lặc lè, anh đă làm mặt lạ và không đi chung. Anh ta giải thích như sau :

- “ Ḿnh bi kẹt kinh tế với mấy đứa kia !”

Mấy “đứa kia” nào tôi không biết, nhưng dù chúng nó là mấy đứa nào đi nữa anh ta vẫn phải đi với chúng tôi để giữ tính cách tập thể của đoàn mà lúc ra đi nhà trường đă dặn ḍ.

Anh ta nói vậy nhưng tôi hiểu rằng anh ta sợ đi chung với đám bệnh nhân yếu hơn anh ta rồi sẽ phải cán đáng nhiều việc.

Bọn tôi cũng bất cần. Sự giúp đỡ của anh ta nếu có th́ cũng chẳng đi đến đâu mà phải cầu cạnh anh ta ráp vào với ḿnh.





Trời c̣n có mắt, khi chúng tôi ngóc dậy nổi và “hành quân” một cách oai hùng th́ lại gặp hắn nằm bẹp dí ở trạm trước mặt.

Hắn có vẻ hối hận. Nhưng tôi đếch cần sự hối hận đó. Mày đă thế th́ tao đáp lại mày thế. Hắn nhờ một đứa trong bọn tôi lấy dùm một lon nước ở suối dưới dốc. Hắn không ḅ nổi. Tôi đă từ chối thẳng thừng.

Lại c̣n “cấm” không thằng nào được giúp hắn. Tôi chỉ huy có ba thằng nhưng cũng oai. V́ cái lệnh của tôi rất nhân ḥa và địa lợi, có lẽ cả thiên thời nữa nên không đứa nào chống lại.

Hắn rất biết điều. Hắn không nài nỉ thêm.

Măi hôm sau, tôi ân hận – đến phiên tôi ân hận, nên đă lấy dùm hắn một guy-gô nước để ở đầu vơng hắn nhưng nhất định không nấu. T́nh đồng chí đến thế cũng đă là cao rồi.

Đó sự giúp đỡ, t́nh đồng chí trên con đường này đại khái nó hiện nguyên h́nh như thế đó.

Cho nên tôi hết sức ngạc nhiên khi nghe lời thăm hỏi của anh giao liên.

Anh ta lấy lon đi múc nước và nấu dùm tôi. Bất cứ lúc nào người Trường Sơn cũng cần nước nóng nước sôi – để uống, để đổ vào bi đông mang theo dọc đường.

Uống nước sống là sốt ngay. V́ đó là uống vi trùng.






– Bây giờ có được trái mận cậu nhỉ ! Tôi kiếm chuyện nói xă giao.

– Ư, em sắp có mận rồi đấy anh.

– Mận ǵ ?

– Mận nhà em.

– Sao cậu có ở đây được, bộ cậu phơi khô à ?

– Không, em giồng lấy chứ !

– Làm sao trồng được, hạt đâu mà trồng?

Cậu giao liên cười:

– Chuyện lạ anh nhỉ, nhưng mà có thực .

Rồi cậu ta vui miệng tiếp :

– Em đă đọc một truyện dịch của nước ngoài rất thú vị. Như thế này :

Có một anh thợ săn đi săn thú rừng. Anh chàng bắn suốt ngày, đă hết đạn nhưng không được con thú nào. Chiều đến, sắp đi về th́ lại gặp một con nai tơ rất dạn, tưởng có thể bắt bằng tay được.

Bắn th́ chắc trúng trăm phần trăm rồi, nhưng không c̣n viên đạn nào. Chàng ta bèn nảy ra sáng kiến là hái một trái mận ăn rồi lấy hạt lắp vào súng thay cho đạn.

Chàng ta nhắm đầu con nai mà đưa một phát. Con nai hoảng chạy mất tiêu.

Mấy năm sau chàng ta lại đi săn. Chàng ta bất ngờ gặp một con nai trên dầu có cây mận, thay v́ có bộ sừng chà gạc như những chú nai khác…

– Hay nhỉ ! – Tôi nói .

– Trí tưởng tượng của nhà văn thật là kinh hồn. Chỉ đọc một truyện đó thôi em cũng thấy tinh thần sảng khoái lạ thường. Đó là một sự tưởng tượng chứ nào có chuyện ǵ như vậy dược, nhưng mỗi khi nói đến chuyện thiếu nhi th́ em nhớ chuyện “Cây mận trên đầu con nai” kể trên.

– Rồi cây mận của cậu có ăn thua ǵ vô đó ?

– Không ăn thua nhưng nó cũng là cây mận mọc lên trong sự bất ngờ .

Cậu giao liên đứng dậy nói :

– Để em đi vào trong cḥi của em lấy đem ra cho anh một ít củi .

– Ừ, tốt lắm. Củi ở đây c̣n khó t́m hơn củi ở Hồ Hoàn Kiếm !

– Anh nghĩ coi ngày nào cũng cả trăm người quơ củi nấu nướng như thế này, củi nào c̣n được.

– Cậu tên ǵ thế ?

– Chính. – Chính vừa đáp vừa đi nhanh vào trạm .

Tôi nghĩ thầm. Nó là em của nàng Thơ vườn mận. Nó đâu đă đến hai mươi. Vậy mà trông như ông cụ non.

Uổng quá, thằng bạn tôi đă đi vào rồi. Nếu nó ốm mà nằm lại đây th́ anh rể và em vợ hụt đă gặp nhau. Con đường này ngoài cái chết thảm khốc, nó c̣n cho nhân loại những áng văn chương biệt ly không ai biết để viết ra.

Cậu thanh niên này ít ra cũng mang một vết thương ḷng trong khi trú ẩn tại cái hốc đá này.

Và một cô gái Nghi Tầm cũng đă khóc thầm trong những đêm mưa hay trong những lần đi sang vườn mận.





************
hoathienly19_is_offline   Reply With Quote
Old 5 Hours Ago   #84
hoathienly19
R5 Cao Thủ Thượng Thừa
 
Join Date: Sep 2020
Posts: 1,208
Thanks: 2,002
Thanked 1,448 Times in 668 Posts
Mentioned: 4 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 23 Post(s)
Rep Power: 7
hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7
hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7
Default







Chính trở ra tay cầm mấy que củi chắc.
Có nghĩa là không phải nhánh cây khô mà là những thân cây tươi đốn xuống rồi chẻ ra như củi bán ở mậu dịch củi Hà Nội.

– Cậu có cả củi ấy nữa cơ à?

– Đây là “thuốc” chống sốt đấy anh ạ ?

– Thuốc ǵ lạ vậy ?

– Không phải thuốc nhưng cũng như thuốc vậy . Anh biết sao không ?

– Sao ?

– Ở đây mà cứ treo ḿnh trên vơng ngủ hoài th́ dễ sốt lắm anh ạ. Anh có kinh nghiệm thế không ?

– Không ! Nhưng làm sao cấm con người ta nằm vơng được ?

– Tự cấm ḿnh tốt hơn chớ không ai cấm. Em nghiệm ra như thế cho nên tự bắt ḿnh khổ sai. Ở đây đâu có việc ǵ làm ngoài việc chặt cây, đốn củi và chẻ ra làm củi. Vừa có lợi cho nấu nướng vừa có lợi cho sức khỏe.

Con dao của em chắc cũng rèn ở một ḷ với dao anh chớ ǵ. Đúng là con dao của phố hàng Mă. Vậy mà em ngả nổi nhung gốc cây to bằng đùi ḿnh. Th́ chém bao nhiêu nhát ? Phồng tay. Ba ngày. Bốn ngày. Anh biết không.

Ngày nay không dứt th́ ngày mai. Ngày nào cũng chém . Như vây là mồ hôi ra. Sốt rét không nhập vào người nổi . Ấy vậy mà cũng sốt . C̣n bệnh mà nằm hoài như các anh vậy th́ không bao giờ dứt cơn sốt . Sốt kéo dây thêm sốt.

Chính đă nấu sôi lon nước. C̣n bao nhiêu thanh củi thừa hắn xếp lại một bên và bảo :

– Anh nấu cháo với mớ củi này. Đủ đấy ! Anh uống một miếng nước nóng đi. Anh có chuôm kí nín không? Kí nín đảng bác phát không cắt cữ nổi. Anh đă mờ mắt chưa ?

– Chưa. Mới vàng mắt thôi ! – Tôi vạch mí mắt cho hắn xem.






Chính rót nước ra cái nắp gà mèn, nhưng tôi kêu : [color=green]

- “Để pha tí trà.”
Rồi móc gói trà trong ba lô ra, bốc một dúm bỏ vào lon nước, đậy nắp lại.

Cái lon guy-gô (hộp sữa bột Ḥa Lan) thế mà được việc lắm. Lúc sắp đi Nam tôi phải chạy tận chợ trời mua mấy cái. Tự nhiên loại hàng chiến lược này khan di.

Dân đi B càng lúc càng đông. Nhà nước không có nhôm chỉ g̣ hộp sắt vừa nặng lại vừa rĩ sét cho nên chúng tôi đă trút cả lon muối và lon kho quẹt của đảng phát cho vào hai lon guy-gô.

C̣n hai ba cái khác thi để dành nấu nước, chứa nước đeo trong lưng như một cái bi đông thứ hai. Bi đông của Trung Quốc không đủ nước cho một chặng đường núi.







Nhiều người phải chặt ống nứa chứa nước để mang theo ở những chặng dài gấp đôi chặng thường lại không có suối.

Ống nứa tươi nặng bằng năm bi đông nước đầy. Đă yếu sức lại phải tải thêm các thứ đồ lề trên lưng cụp cả xương sống.

Trà Chính Xuân, mỗi tháng đi Nam được mua một gói “để về tặng bà con trong Nam uống cho biết mùi xă nghĩa thơm tho.”

Tôi dùng một que nứa cặp quanh thân guy-gô nghiêng rót trà ra nắp gà mèn và cái bát sắt tráng men made in Hungari đă xếu mếu, tróc sơn v́ rớt nhiều lần trên đá và bị dẫm lên như chính chủ nó vậy.

Hai con ma sốt rét ngồi uống trà giữa rừng. Tôi ngồi trên vơng, c̣n Chính th́ ngồi trên cái rễ cây gồ ghề.

Gói trà đă khui ra từ lâu, đă mất nhiều hơi không được nguyên hương nữa nhưng rất tuyệt trần. .Tôi uống bằng tư tưởng hơn là bằng môi.

Tôi tưởng tượng tôi đang ngồi ở pḥng trà Phố Huế Hà Nội uống nước cau khô pha trà hay trà xác ngâm nước cau khô mà tưởng tượng rằng ḿnh uống trà “Trảm Mă” hoặc “Vũ di Sơn” cơ, nhưng bất cứ bằng tưởng tượng hay bằng môi thịt th́ cũng không ngon bằng trà Trường Sơn này.

Cái ǵ hiếm đều quí .





Nước ấm chạy vào từng mạch máu li ti. Tôi thấy ấm cả người và tỉnh cả tinh thần. Tôi hỏi :

– C̣n cây mận của cậu ở đâu ?

– Em trồng trong trạm.

– Hạt đâu mà trồng ?

– Đó là chuyện lạ, lạ như truyện gă thợ sắn kia.

– Cậu kể c̣n thiếu.

– Tôi rót trà cho Chính và nói :

– Em tên là Phẩm. Không phải Chính, nhưng vô đây em đă đổi tên Chính,

Tôi kể tiếp chuyện cây mận trên đầu con nai :

– Mấy năm sau gă thợ săn vô rừng. Lần này gă bắn được nhiều thú. Khi sắp sửa ra về, gă chợt thấy một chùm mận ngay trước mắt.

Nước trong bi đông cũng cạn như bọn vượt Trường Sơn tụi này vậy. Gă bèn leo lên hái ăn. Nhưng gă chợt nghe cây mận di chuyển.

Gă nh́n xuống đất th́ thấy mặt đất cứ lùi lại phía sau. Hắn lấy làm lạ, nhưng sau khi nh́n kỹ th́ thấy một con nai đang đội cây mận mà đi… Hóa ra cái hạt mận bi nhét vào sọ con vật nay đă trở thành cây. Gă lật đật nhảy xuống đất.

– Đâu phải ! Khúc sau này là do anh tưởng tượng thêm ra… Chuyện em biết không ly kỳ như vậy đâu !

Tôi cười .

Bữa trà trở nên vui vẻ và thân mật hơn. Tôi nhường lời cho Phẩm kể về cái hạt mận của cậu ta. Phẩm nói:

– Em đang học lớp mười một th́ bị động viên. Em được đưa vô thẳng trong này. Ở trên hứa sẽ cho về Hà Nội học tiếp sau sáu tháng phục vụ ở Trường Sơn.

Em vô đến đây một hôm nằm trên vơng mằn mằn trong túi quần t́m cái ǵ nó cấn cấn bên đùi. À này, anh có nhớ cái hạt na của Văn Cao không?

– Hạt Na nào của Văn Cao ?

– Cái hạt na “nằm lấp dưới chiếu không chết ai nhưng mà cấn lưng khó chịu” ấy mà!

– Không phải Văn Cao mà là Nam Cao, trong Sống Ṃn, cậu muốn nói cái hạt na đó chớ ǵ !

– Vâng, em nhầm Nam ra Văn, vi hai ông ấy cùng “Cao” cả.

– Rồi hạt mận nằm dưới chiếu đâu ?

– Không, em ṃ trong túi quần, bất đồ moi ra được cái hột mận nhà em. Em nảy ra ư nghĩ đem trồng nó và em đă trồng nó ở bên lều em trong kia ḱa. Anh có rỗi, ủa anh có khỏe không, vào xem chơi cho đỡ nhớ Hà Nội.

– Không leo lên cây được chớ !

– Làm ǵ. Nó mới lên cao bằng gang tay thôi mà.

– Ừ để chốc nữa, có khỏe th́ tôi vào. Mà không sợ lộ bí mật à ?

– Không ! Em có cái ǵ cần giữ bí mật đâu mà sợ.

Nhưng dù sợ, chắc đă giữ được bí mật ? Cũng như con đường này vậy, ḿnh đă giữ được bí mật nó hay không ? Mặc dù ḿnh đă hết sức bí mật, đổi cả tên tuổi mọi người nhưng cả Hà Nội đều hay. Như em đây, em giấu với người yêu em nhưng cô nàng cũng biết.

– Đă có người yêu rồi cơ đấy à ?

– Có lâu rồi chứ !

– Rồi sao ?

– Đi có sáu tháng phục vụ giải phóng Miền Nam mà đâu có lâu. Bố em định em hết lớp mười hai mới làm lễ cưới cho chúng em.

– Sớm thế. Mới có mười tám.

– Chỉ ḿnh em là trai trong gia đ́nh nên bố em sốt ruột. Chị em đă nhở một lần. Thầy em hơi bất măn.

– Nhỡ hồi nào ?

– Với anh nhà văn ở Hà Nội, người miền Nam.

– Theo tôi biết th́ mới yêu nhau sơ sơ thôi mà.

– Sơ sơ đâu mà sơ sơ . Chị em yêu anh ấy sâu đậm rồi. Hai bên đă hứa với nhau.

– Đi vô đây c̣n hứa nỗi ǵ ?

– Nếu biết con đường như thế này th́ chắc ảnh không hứa đâu. Anh biết đấy, đến em đây em cũng không dám hứa ǵ hết với người yêu của em kia mà.

– Thế ngộ ở ngoài đó người ta lấy chồng th́ sao ?

– Em mong thế .

– Cậu bi quan vậy .

– Anh lạc quan lắm hở ?

– Lạc quan chứ !

– Anh lập trường vững nhỉ !

– Không vững mà lọt vô đây được à. Cậu cũng vững chớ thua ǵ tôi đâu .

Phẩm đang vui vẻ bỗng trở buồn dàu dàu :

– Vững ǵ em. Em muốn về đây chứ mà không biết làm sao !

– Hết hạn đăng kư rồi hả ?

– Trên một năm rồi .

– Ủa sao ở trên không cho cậu về ?

– Ở đây chỉ c̣n biết kêu nài với mấy cái đá tai mèo và mấy cây cổ thụ kia.

– Cậu thủ trại có một ḿnh hay sao ?

– Chứ anh nghĩ là mấy ḿnh ?

– Trời đất, ở như vậy chịu sao thấu ?

– Không thấu cũng phải thấu chứ không th́ ai thấu cho ḿnh.

– Có bề ǵ ai tiếp cứu, giúp đỡ cho ?

– Th́ cũng chỉ có hai đồng chí Cổ Thụ và Tai Mèo ! Chứ có ai đâu khác ? Nhưng mà được cái là lúc nào cũng có khách nằm ở đây .

– Nhưng cậu coi họ là ma quỉ c̣n họ coi cậu là kẻ thù hoặc là trời con mà. Họ đâu có giúp cậu nếu cậu cần. Hơn nữa, cậu giữ bí mật chỗ ở của cậu, họ đâu có biết cậu ở đâu

Phẩm ngồi im. Có lẽ gă chợt nhận ra cuộc sống quái gỡ của gă ở đây.

– Em cũng không biết sao nhưng đă hơn một năm rồi, em sống như thế đó.

– Cậu không sốt à ?

– Sốt ? Không mà được à ! Em coi kí nín là một trong mấy đồng chí gần gũi nhất của em.

– Xanh hay vàng ?

– Vàng là đồng chí, xanh là đại đồng chí ! Hồi mới vô bị cữ em cho một phát ba đồng chí vàng là cúp ngay. Nhưng sau vài cữ, nó lờn mặt, vàng bất lực, uống vô nhậm nhầy, không đi tới đâu cả.

Một hôm một anh bộ đội cho ba viên xanh. Ôi chao, em bỏ hết vào mồm, tu ngụm nước . . .

– Ấy chết ! Xanh mà cậu đi kiểu đó th́ chết !

– Để yên em kể cho nghe. Thứ xanh ác thiệt anh ạ. Không biết của nước xă nghĩa anh em nào vậy. Tọng vô được một chốc th́ tai em bắt đầu nghe ù ù, mắt em bắt đầu mờ và chập sau là em nghe như lửa cháy trong người. Cả người em nghe khô lên như rơm rạ giữa đồng.

Em tuột hết quần áo nhảy xuống suối. Em ngâm ḿnh luôn một hồi rồi lên vơng, thiếp đi hồi nào không rơ.

Đến chiều tối em giựt ḿnh thức dậy thấy ḿnh nằm bên bờ suối ! Em mang máng nhớ ra rằng lúc mê sảng, khát nước, em đă ḅ ra bờ suối uống nước.


Đường ṃn HCM hôm nay





*************
hoathienly19_is_offline   Reply With Quote
Reply
Page 5 of 5 1234 5

User Tag List

Thread Tools

Phim Bộ Videos PC9

 
iPad Tablet Menu

HOME

Breaking News

Society News

VietOversea

World News

Business News

Other News

History

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

Sport News

DEM

GOP

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Thơ Ca

Help Me

Sport Live

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOT 30 Days

NEWS 30 Days

Member News

Tin Sôi Nổi Nhất 24h Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 3 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 7 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 14 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 30 Ngày Qua
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.


All times are GMT. The time now is 11:08.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.08189 seconds with 14 queries