
Ngày đầu tiên đi làm, tôi được mẹ dúi vào tay một gói xôi và nói nhỏ:
– “Lỡ trễ xe buưt th́ ăn đỡ trên đường nha con!”
Tôi bực:
– “Mẹ ơi, con đi làm rồi mà mẹ cứ như con nít vậy!”
Tối về, mẹ hỏi:
– “Sáng ăn không kịp hả con?”
Tôi im lặng. Sáng đó, xe buưt kẹt đường, tôi vừa ăn xôi vừa rơi nước mắt.
Mẹ vẫn luôn thương con theo cách âm thầm nhất.
VietBF@sưu tập