
Chiều muộn, Quân ngồi một ḿnh bên bờ hồ, tay cầm ly cà phê đen không đường. Trời se lạnh, gió thổi nhẹ, nhưng ḷng anh th́ chẳng nhẹ chút nào.
Ly cà phê tràn ra ngoài, anh nh́n rồi thở dài:
— Nước tràn ly không thể hốt lại… giống như em, đi rồi là không quay lại nữa.
Anh nhớ lại lời em nói trước khi rời đi: “Anh thay đổi rồi. Không c̣n là người em từng yêu.”
Quân cười nhạt. — Tội t́nh ǵ mà ta phải khổ đau? — Cà phê đắng th́ bỏ thêm đường, t́nh đắng th́… bỏ cuộc là xong.
Anh đứng dậy, bỏ lại ly cà phê trên bàn. Bước đi nhẹ tênh, như thể vừa trút được một gánh nặng. Vừa đi vừa lẩm bẩm:
— Mà cà phê đắng thật… lần sau nhớ gọi bạc xỉu.
VietBF@sưu tập