
Mất đi vẻ đẹp, tuổi trẻ, niềm vui, sức khỏe và cả vị ngọt của t́nh yêu.
Tại sao phải tuyệt vọng?
Vẫn c̣n sự dịu dàng,
Vẫn c̣n t́nh bạn bè,
Vẫn c̣n vẻ đẹp của mỗi ngày…
Ngày trôi qua không ngừng, thời gian vẫn lặng lẽ bước đi.
Nhưng khi ánh nắng sưởi ấm đôi vai mệt mỏi,
gánh nặng tuổi tác dường như cũng nhẹ đi phần nào.
Tiếc thay, đâu phải ai cũng được sống dưới trời Địa Trung Hải!
Dĩ nhiên, mùa đông buồn tẻ, những cơn mưa ủ rũ,
Trái tim thấy nặng hơn khi giông băo thét gào.
Nhưng tiếng cười trẻ thơ vẫn ngân vang qua mọi mùa.
Dẫu tiếng chim chỉ trở lại vào mùa xuân,
Ta vẫn c̣n những đứa trẻ để ngắm nh́n chúng lớn lên.
Vẫn c̣n nụ hồng e ấp chờ ngày nở rộ.
Ta vẫn có thể tận hưởng tuổi trẻ của người khác,
Thay v́ chỉ buồn tiếc tuổi xuân của chính ḿnh.
Tuổi đẹp nhất thường lặng lẽ…
Âm thầm trôi qua mà ta chẳng hay.
Chỉ khi nó mất đi, ta mới hiểu giá trị của nó.
Nhưng đừng quên —
Chỉ cần trái tim ta vẫn trẻ,
Th́ năm tháng chẳng thể làm ǵ được ta.
VietBF@sưu tập