Một số người vô gia cư ở Houston từ chối đi tránh siêu băo. Họ sợ mất đồ đạc và không t́m được về chỗ cũ. Ông Roy Joy Cox ngồi co ro v́ thích ngủ chỗ giữa bột điện và trụ cầu.

Ông Cox thích ngủ chỗ giữa bốt điện và trụ cầu.
Trước khi gió lớn và mưa nặng hạt trút xuống thành phố suốt đêm, Roy Joe Cox ngồi co ro dưới một chân cầu cao tốc mà ông gọi là nhà, kiểm tra những thứ giúp ông qua cơn băo, theo New York Times.
Ông có 4 cái xúc xích, một túi tôm, vài cái bánh cupcake, một chiếc vali đựng vài cái quần jean và mấy thứ linh tinh.
"Tôi chẳng có chỗ nào để đi cả, thời tiết đang xấu đi", ông nói hôm 26/8, khi băo Harvey chuẩn bị đổ bộ vào Texas. Trên người ông chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng, phồng lên trong gió. "Băo sắp đến, c̣n tôi không biết phải sống qua thế nào đây".
Một số người đă không sống sót qua trận băo. Ít nhất 5 người thiệt mạng, hàng chục người bị thương ở nội đô và vùng lân cận Houston hôm 27/8. Nhân viên cứu hộ nhận được hàng chục ngh́n cuộc gọi cầu cứu. Cảnh báo lũ quét được phát đi phát lại suốt đêm. Thành phố biến thành sông trong vài phút.
Trước khi băo tới, Hội Chữ thập Đỏ đă mở các nhà tạm trú. T́nh nguyện viên của thành phố đă dành nhiều ngày chuẩn bị, với hy vọng cung cấp cho những người như ông Cox chỗ ở an toàn. Tuy nhiên, dù băo sắp tới, nhiều người vô gia cư vẫn lựa chọn ở lại chỗ cũ, tại những khu vực trũng nguy hiểm nhất khi lũ tới như chân cầu.
Ông Cox sống trên một làn đường xi măng dành riêng cho xe rẽ, nằm giữa các làn giao thông dưới cầu Tây Nam. Gần đó có một cửa hàng đồ người lớn, một quầy bán bánh taco và trạm xăng, nơi ông thường dùng nhờ nhà tắm.
Ông thích vị trí này bởi được ngồi giữa một trụ cầu và bốt điện tạo cho ông khoảng không gian riêng tư. Ông ngủ trên một cái ghế sôpha màu nâu, đi bộ tới Walmart cách đó 1,6 km t́m đồ ăn.
Sáng sớm ngày thứ bảy, ông Cox tới băi đỗ xe của Walmart t́m chăn. Ông hy vọng nó sẽ bảo vệ ḿnh qua cơn băo. Trong túi chỉ có vài đồng, ông nói rằng định ăn trộm một cái.
Hôm 25/8, hai cảnh sát đă tới mời ông tới nơi trú ẩn nhưng Cox từ chối.
"Ở đó không được hút thuốc, cũng không được uống rượu", ông biện bạch. Cox cũng không muốn rời bỏ đồ đạc của ḿnh. Ông sợ không t́m thấy đường quay lại. "Tôi đă quen thuộc chỗ này. Ở đây tôi c̣n kiếm được vài đồng, tự chăm lo được bản thân".
Tuy nhiên, ông vẫn lo lắng.
"Tôi chưa từng thấy băo. Liệu mưa có lớn không? Lũ có quét tôi đi không? Tôi không muốn chết v́ băo đâu", ông ngừng lại một lúc, nói tiếp, "Tôi không muốn chết".