
Có chiếc ghế từ lâu còn trống chỗ
Mùa vẫn qua, mưa nắng vẫn đi về
Có nỗi nhớ từ lâu vẫn ở đó
Chờ một người năm tháng biệt sơn khê.
Bên góc đời, ta ngồi riêng với ghế
Không cô đơn, không trống trải tâm hồn
Có chiếc lá rơi vào chiều thật khẽ
Gọi tên người lặng lẽ một hoàng hôn.
Ta yêu người nào suy tính thiệt hơn
Chỉ biết nhớ, biết thương là một nhẽ
Chỉ biết nghĩ tình yêu đơn giản thế
Yêu người rồi quạnh quẽ cũng thành quen.
Chiếc ghế trống cùng ngồi đón ngày lên
Vẫn tinh khiết, bình yên và diệu vợi
Đâu có nghĩa tình kia chưa hề tới
Mà đong đầy trong nỗi nhớ về nhau.
VietBF@ sưu tập