Thiên hạ hỏi:
"Sao không biết cách giữ chồng? Để chồng ngoại t́nh lăng nhăng?"
Dạ… Mô Phật!
Giữa cuộc đời đầy cám dỗ, giữ cho bản thân ḿnh không lạc lối đă khó lắm rồi.
Giữ cho ḷng không tổn thương, giữ cho ḿnh không hóa điên v́ đau khổ – đă là một phước lớn.
Rảnh đâu mà đi giữ chồng?
Chồng muốn đi, có giữ kiểu ǵ cũng như nắm cát trong tay, càng siết chặt càng rơi mất.
Chồng c̣n thương, chẳng cần giữ, cũng chẳng đi đâu.
Đàn bà không sinh ra để làm "người gác cổng" trong cuộc hôn nhân của chính ḿnh.
Không ai nên sống trong nỗi bất an, sợ hăi rằng người đàn ông bên cạnh ḿnh sẽ rời bỏ bất cứ lúc nào.
Bởi t́nh yêu không phải bản hợp đồng ràng buộc, mà là sự tự nguyện ở lại.
Người ta hay dạy phụ nữ đủ thứ cách "giữ chồng":
Nào là phải đẹp,
Phải giỏi,
Phải ngoan,
Phải biết nấu ăn,
Phải thông minh… nhưng không được hơn chồng.
Nhưng lạ thay, chẳng mấy ai dạy đàn ông cách yêu thương và trân trọng người phụ nữ của ḿnh!
Thử hỏi:
Phụ nữ nào đủ sức giữ một người đă không c̣n muốn ở lại?
Thay v́ giữ chồng – hăy giữ ḷng tự trọng.
Giữ cho ḿnh một đời an yên.
Người đáng ở – th́ ở.
Người muốn đi – tiễn nhẹ nhàng.
Đàn bà không cần một người để giữ.
Đàn bà cần một người biết tự nguyện ở lại.
VietBF@sưu tập
|