Mọi thứ tṛn đầy khi có sự vun đắp của hai vợ chồng. Khi có trong tay th́ nên trân trọng và ǵn giữ những thứ bên ḿnh. Đến khi vụt khỏi tay th́ chỉ c̣n đọng lại là nỗi ân hận, day dứt khôn nguôi.
***
Anh và chị lấy nhau tṛn 3 năm. Ba năm là khoảng thời gian chẳng phải dài đối với đôi vợ chồng mới cưới. Cuộc hôn nhân diễn ra trong sự chúc phúc của tất cả, bạn bè, gia đ́nh, người thân. Chị bảo với tôi chị rất hạnh phúc khi được làm vợ anh. Quả thật, anh là người chồng lư tưởng, không hay nhậu nhẹt, lại ân cần chăm sóc vợ chu đáo. Cuối tuần, anh c̣n dành cả thời gian bên chị và hay chở chị đi chơi như đôi t́nh nhân mới yêu.
Mỗi lần sang nhà chơi, chị lại tíu tít kể về cuộc sống hôn nhân của chị cho tôi nghe. Cứ nhắc đến anh, mắt chị long lanh hạnh phúc. Tôi cũng thầm vui lây cho chị.
Năm ấy, chị có tin vui, một sinh linh bé nhỏ đang dần lớn lên trong bụng chị. Anh và chị vui lắm. Tôi hay qua nhà thăm chị nhiều hơn, lắm lúc thấy anh vào bếp nấu cho chị những bữa cơm nóng hổi. Chị cười bảo:
- Từ ngày chị có thai, anh xă hay tranh thủ về sớm, giành vào bếp nấu cơm với chị đấy!
Tôi biết rằng giây phút ấy, chị hạnh phúc vô cùng. Trên đời này, điều khiến cho người phụ nữ hạnh phúc là chọn đúng người đàn ông của đời ḿnh giữa trăm ngàn hạnh phúc ngoài kia.
Ngày chị sinh, anh thông báo qua điện thoại cho tôi, chị hạ sinh được một bé trai kháu khỉnh. Tôi mừng cho chị. Điều thiêng liêng hạnh phúc của người phụ nữ là được làm vợ, làm mẹ dường như mọi thứ đến với chị đă thật sự trọn vẹn. Từ ngày Cu Bi ra đời, các khoản chi tiêu dành cho con ngày một tăng lên. Chị nói với tôi anh thường đi sớm về khuya, cốt để có thêm khoản tiền làm thêm cho con cái được chăm sóc đủ đầy hơn. Trong những lúc anh đi làm về khuya tôi thường qua với chị để chị đỡ cô đơn trong những ngày ở cữ. Chị vẫn kể về anh, về Cu Bi cho tôi nghe.
Ngay lúc ấy, tôi cảm nhận hạnh đă ghé qua và ở bên chị đến vĩnh hằng. Thế nhưng, cái mong manh nhất không phải là mạng sống của một đời người, mà cái mong manh nhất là ḷng tin bị bội phản, sự chung thủy bị đánh cắp và đến cuối hạnh phúc sẽ vỡ tan. Hạnh phúc giống như nắm cát trong ḷng bàn tay, càng nắm chặt càng trôi đi mất.
Lần đầu tiên, tôi thấy chị khóc. Và bản thân tôi cũng hiểu v́ sao chị khóc. Trên đời này, người phụ nữ đừng bao giờ tin tuyệt đối vào người đàn ông. Sự tham lam của họ là cùng cực, không giới hạn. Chị càng khóc, tôi càng giận. Tại sao chị phải khóc, yếu đuối trước người đàn ông không đáng để ḿnh rơi nước mắt.
- Chị biết lâu chưa?
- Cũng gần 2 tháng.
- Chị đă nói chuyện thẳng thắn với ổng chưa?
- Chị...chị không muốn anh ấy biết em à. Anh ấy vẫn tốt với chị và con. Chị muốn giữ lại chút hạnh phúc nhỏ nhoi cho Cu Bi em à.
Tôi càng giận hơn
- Chị ngốc lắm! Chị để yên cho thằng đàn ông cắm sừng ḿnh, mặc nhiên để ổng qua lại với cô nhân t́nh ấy sao? Chị là vợ ổng, chị có quyền chứ. Sao chị chọn cách im lặng?
- Em đừng nói ǵ nữa. Có những thứ chúng ta phải học cách chấp nhận em à.
- Em không hiểu chị nghĩ cái ǵ nữa.
Chị chỉ cười buồn, tôi thấy mắt chị đỏ lên. Chị có thể bỏ anh ấy, một ḿnh nuôi con nhưng đó là sự ích kỉ nếu chị làm như vậy. Một gia đ́nh hạnh phúc trọn vẹn khi có đủ cả ba và mẹ. Và Cu Bi cần có ba. Một đứa trẻ thấy ba mẹ thường xuyên căi nhau chúng sẽ ưa bạo lực, nh́n thấy gia đ́nh không hạnh phúc sẽ ám ảnh chúng măi sau này. Chị không muốn con ḿnh trở nên như thế.
Tôi bật khóc. Chị hy sinh nhiều quá. Chị chấp nhận thời gian xẻ đôi, chấp nhận san sẻ t́nh yêu của ḿnh chỉ v́ con trai chị. Đàn bà họ không đủ sức lực để xây nên căn nhà hoàn chỉnh nhưng lại là người chống cho nó không sập xuống. Tôi vừa thương vừa thấy chị ngốc quá. Có đáng không chứ!
Sau đó, tôi chuyển chỗ làm để tiện cho việc đi lại tôi thuê pḥng trọ mới gần chỗ làm. Tôi ít gặp chị hơn, tôi vẫn biết anh vẫn c̣n qua lại với người đàn bà ấy. Bởi, những lá thư tay chị viết gửi cho tôi bao giờ cũng có đôi chỗ nḥe đi v́ nước mắt. Rồi một tháng, hai tháng, ba tháng,...tôi không nhận được thư của chị. Tôi lo chị lắm. Bất ngờ, chị gọi cho tôi:
- Anh ấy quay lại với chị rồi em ơi!
Và cứ thế chị kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện đă xảy ra măi cho đến gần 2 giờ sáng mới kết thúc cuộc tṛ chuyện giữa tôi và chị. Tôi thật tâm vui mừng cho chị. Nhưng trớ trêu thay, hạnh phúc quay về lại một lần nữa tuột mất khỏi tay chị. Số phận rất biết trêu ngươi, và mỗi người chỉ là món đồ chơi của thượng đế, chán rồi, th́ thượng đế quăng đi như món đồ bỏ đi. Và chính thượng đế đă tàn nhẫn quăng đi chị...
Ngày hôm ấy, tôi hay tin chị bị tai nạn giao thông. Chị đi chợ mua đồ về để nấu bữa cơm chiều cho anh sau những ngày anh toàn tâm quay về bên mái ấm gia đ́nh. Tôi vội bắt xe về ngay trong đêm tối. Để thắt ḷng đau đớn khi thấy khung cảnh trước mắt. Chị nằm im đó, máu me ướt đẫm. Tôi ngó sang một góc cuối chiếc giường chị nằm. Cu Bi cứ lay lay tay ba nó:
- Ba ơi! sao mẹ cứ nằm im hoài vậy ba, sao mẹ không tỉnh dậy chở Cu Bi đi ăn kem?
Anh nh́n thằng bé bằng đôi mắt vô hồn nhưng đầy nước mắt. Có chăng, đó là những giọt nước mắt hối hận, nhận ra lỗi lầm của bản thân. Chỉ v́ một phút lạc thú của anh mà trả bằng cả mạng sống của chị. Có đáng không chứ! Mọi thứ đă quá muộn màng, Cu Bi sẽ sống ra sao trong những ngày tháng không có mẹ bên cạnh.
Cuối cùng, con đường t́m kiếm hạnh phúc chưa bao giờ là dễ dàng. Mọi thứ tṛn đầy khi có sự vun đắp của hai vợ chồng. Khi có trong tay th́ nên trân trọng và ǵn giữ những thứ bên ḿnh. Đến khi vụt khỏi tay th́ chỉ c̣n đọng lại là nỗi ân hận, day dứt khôn nguôi.
VietBF sưu tầm