
Một ngày nọ, thầy Nasreddin đến chơi nhà bạn. Trong lúc ngồi uống trà, bạn của thầy than thở:
– Thầy ơi, dạo này tôi hay quên quá. Ra khỏi nhà lại quên mang nón. Đi chợ th́ quên tiền. Về nhà lại quên mua thứ vợ dặn. Mà kỳ lạ là... tôi nhớ rất rơ ḿnh đă quên cái ǵ!
Thầy Nasreddin gật gù, suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Bệnh của anh nặng đấy. Nhưng may cho anh là tôi biết cách chữa.
– Thật sao? Cách ǵ ạ?
Thầy nghiêm túc đáp:
– Từ giờ, mỗi khi anh quên cái ǵ, hăy ghi vào một tờ giấy. Ghi thật rơ, xong cất cẩn thận vào túi áo.
Người bạn hào hứng làm theo. Một tuần sau, anh ta gặp lại thầy với gương mặt rạng rỡ:
– Thầy ơi! Cách của thầy hiệu nghiệm lắm! Giờ tôi không c̣n quên nữa!
Thầy Nasreddin mừng rỡ:
– Thấy chưa, thầy có khác! Vậy anh c̣n giữ tờ giấy nào tôi có thể xem thử không?
Người bạn ngập ngừng một lát rồi ngượng ngùng thú nhận:
– À… chỉ có điều… tôi thường xuyên… quên là ḿnh đă viết nó vào tờ giấy nào… và cất ở túi nào…
Thầy Nasreddin vuốt râu cười:
– Hoàn hảo! Bây giờ anh đă chuyển từ hay quên ngắn hạn sang quên một cách có hệ thống rồi. Đó là tŕnh độ mới đấy!
VietBF@sưu tập