Tôi đă đánh đổi tất cả chỉ v́ vài phút ngông cuồng. Tới giờ, mỗi lần nghĩ lại, tôi vẫn không hiểu v́ sao ḿnh lại dại dột đến thế.
Tôi năm nay 36 tuổi, có chồng và một con gái học lớp 5. Gia đ́nh tôi vốn yên ấm, chồng tôi là người đàn ông điềm đạm, ít nói nhưng sống có trách nhiệm. Anh không hoa mỹ, không lăng mạn, nhưng luôn biết vun vén cho gia đ́nh. Tôi từng tự hào về anh, và tự hào về mái ấm mà chúng tôi xây dựng cùng nhau suốt hơn 10 năm qua.
Nhưng có lẽ chính cái b́nh lặng ấy khiến tôi cảm thấy nhàm chán. Một phần v́ tuổi tác, một phần v́ tâm lư "muốn được yêu như thời thanh xuân", tôi bắt đầu mơ hồ đi t́m cảm giác mới. Và rồi tôi quen một người đàn ông trẻ hơn ḿnh 8 tuổi, trong một buổi gặp gỡ bạn bè. Cậu ấy đẹp trai, nói chuyện ngọt ngào, biết cách chiều chuộng – điều mà lâu rồi tôi không c̣n nhận được từ chồng.
Ban đầu, chỉ là vài tin nhắn qua lại, sau đó là những lần cà phê, rồi tới những buổi hẹn ḥ kín đáo. Tôi biết sai, nhưng cảm giác được “săn đón”, được khao khát khiến tôi không dứt ra nổi. Tôi giấu chồng nói dối là đi công tác hai ngày, để cùng cậu ta thuê pḥng khách sạn ở ngoại thành. Trong hai ngày đó, tôi sống như một người khác: không lo lắng, không sợ hăi, chỉ tận hưởng thứ t́nh cảm giả tạo nhưng đầy kích thích.
Tôi không ngờ, chỉ hai ngày sau khi về nhà, mọi thứ lại sụp đổ chóng vánh đến thế.
Tối hôm ấy, tôi về tới nhà lúc hơn 8 giờ. Không thấy chồng ra đón như mọi khi, tôi bước vào nhà với tâm trạng hơi hoang mang. Mọi thứ vẫn như cũ, chỉ khác một điều – trên bàn uống nước là một xấp ảnh. Tôi tiến lại gần, mở ra xem – và tim tôi như ngừng đập.
Từng bức ảnh là từng nhát dao. Tôi trong khách sạn, tôi nắm tay nhân t́nh, tôi ôm cậu ta ở hành lang, tôi nằm bên cậu ta trên giường… từng khoảnh khắc đều bị ghi lại rơ nét. Không thể chối căi.
Tôi ngă quỵ tại chỗ. Chồng tôi từ trong pḥng bước ra, mặt lạnh như băng. Anh không quát mắng, không đập phá, chỉ nói một câu:
“Đây là kết quả của chuyến công tác em bảo là ‘v́ công ty’ đúng không?”
Tôi quỳ xuống, tay run lẩy bẩy, miệng không ngừng xin lỗi. Lúc ấy, tôi không c̣n nghĩ được ǵ nữa, ngoài việc làm sao để níu kéo anh, làm sao để anh tha thứ. Nhưng anh không nh́n tôi lấy một lần, chỉ cúi xuống ôm con gái đang ngủ trong pḥng và nói sẽ đưa con về nhà bà ngoại vài ngày.
Căn nhà sau lưng anh đóng sập lại, cũng giống như cánh cửa niềm tin trong anh đă hoàn toàn khép lại.
Đă hơn một tháng kể từ hôm đó. Tôi sống trong dằn vặt và ân hận. Cậu nhân t́nh kia th́ biến mất không một lời nhắn, c̣n chồng tôi – dù không nói ǵ, cũng không quay về. Tôi biết ḿnh đă đánh mất quá nhiều, mà tất cả là do tôi tự chuốc lấy. Nếu thời gian quay trở lại, tôi nguyện sẽ không bao giờ phản bội. Nhưng cuộc đời không có nút "làm lại".
Tôi viết những ḍng này không để biện minh, mà để cảnh tỉnh những ai đang ngộ nhận rằng ngoại t́nh là "gia vị" cho hôn nhân. Đừng dại. Những phút giây vụng trộm kia không đáng đổi lấy sự sụp đổ của một mái ấm và ánh mắt tuyệt vọng của người từng yêu thương ḿnh nhất.
VietBF@ sưu tập
|