Hưng từng là một doanh nhân thành đạt. Công ty anh từng xuất hiện trên b́a tạp chí kinh tế, được vinh danh là “Ngôi sao khởi nghiệp sáng giá nhất năm”. Bạn bè gọi anh là "Hưng Đại ca", kẻ có thể biến mọi thứ thành vàng chỉ bằng một cú điện thoại. Những bữa tiệc rượu, những lần hội họp đầy ắp tiếng cười và những cái bắt tay siết chặt.
Lúc đó, Hưng tin rằng ḿnh có tất cả: danh tiếng, tiền bạc, quyền lực — và một ṿng bạn bè thân thiết luôn vây quanh.
Nhưng rồi băo đến.
Một thương vụ đầu tư thất bại khiến công ty rơi vào khủng hoảng tài chính. Đối tác quay lưng, cổ đông rút vốn, thị trường th́ lạnh lùng như sắt đá. Hưng rơi từ đỉnh cao xuống đáy vực chỉ trong một năm. Tài sản tiêu tan, công ty phá sản, nợ nần bủa vây.
Anh ngồi lặng lẽ bên bàn nước trong căn pḥng trọ nhỏ cuối hẻm, ánh đèn vàng nhạt và chiếc quạt kêu lạch cạch. Ngoài kia mưa lất phất. Hưng lục t́m danh bạ điện thoại — người từng là chiến hữu trong những bữa tiệc rượu, kẻ từng thề sống chết có nhau. Anh nhắn vài tin, gọi vài cuộc. Nhưng chẳng ai bắt máy.
Người duy nhất trả lời là Tuấn — cậu bạn học cấp 3, từng được Hưng giúp đỡ vay vốn mở tiệm sửa xe nhỏ.
Tuấn đến vào một buổi chiều mưa. Anh mặc áo mưa cũ, tay xách túi đồ ăn, nụ cười giản dị.
— Tao nghe tin, tới liền. Có ăn cơm chưa?
Hưng nghẹn ngào, không nói nên lời. Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu tổn thương, chỉ gói gọn trong một cái gật đầu.
Tuấn không nói nhiều. Anh dọn dẹp pḥng trọ, lau chùi nhà tắm, rồi rủ Hưng đi dạo một ṿng quanh xóm cho khuây khỏa. Những ngày sau, Tuấn đưa Hưng đến phụ tiệm sửa xe. Ban đầu chỉ là quét dọn, rồi lau chùi, sau học cách tháo lắp cơ bản. Lúc đầu Hưng ngại, thấy ḿnh từ ông chủ thành kẻ làm thuê. Nhưng dần dần, anh học cách chấp nhận.
Không c̣n những buổi tiệc hào nhoáng, không c̣n champagne và ánh đèn sân khấu. Chỉ có tiếng cờ lê lách cách, tiếng xe máy nổ máy rù ŕ, và những người khách lao động chân chất.
Một lần, một “người bạn cũ” ghé qua. Gă lén nh́n Hưng đang lau dầu nhớt dưới sàn, rồi quay sang Tuấn:
— Ơ ḱa, Hưng đó à? Sao giờ thế này? C̣n định làm lại nữa không?
Hưng chỉ cười nhẹ:
— Có chứ. Nhưng giờ tao làm từ gốc.
Gă cười nhạt, nhún vai bỏ đi.
Tuấn quay sang, hỏi:
— Có buồn không?
Hưng trả lời sau một hồi im lặng:
— Tao từng nghĩ bạn bè là những người ngồi bên cạnh khi tao ở bàn tiệc. Giờ tao hiểu, bạn là người ngồi cạnh ḿnh khi chỉ có bát ḿ gói và chai nước lọc.
Tuấn không nói ǵ, chỉ cười và tiếp tục xiết ốc bánh xe.
Ba năm sau.
Một tiệm sửa xe máy hiện đại mở ra ở quận khác. Treo bảng hiệu: “Hưng – Tuấn Garage”. Không c̣n là công ty bạc tỷ, không phải toà cao ốc. Nhưng Hưng đứng vững, với đôi bàn tay dầu mỡ và trái tim biết rơ đâu là điều quư giá nhất đời.
Trong ngày khai trương, những người từng “không nghe máy” cũng tới. Họ chụp ảnh, chúc tụng, gợi ư hợp tác. Hưng vẫn bắt tay họ, nhưng ánh mắt th́ khác xưa. Không c̣n nể sợ, không c̣n cần sự công nhận.
Anh hiểu:
“Khi bạn đứng lên, mọi người sẽ biết bạn là ai. Nhưng khi bạn ngă xuống, bạn mới biết ai là bạn của ḿnh.”
Và may mắn thay, cuộc đời vẫn cho anh gặp được một người như Tuấn — người không cần lư do để ở lại, chỉ cần một cái gật đầu và một túi cơm chiều mưa.
VietBF@sưu tập