Trong vơ lâm Trung Nguyên đỏ, thiên hạ xưng tụng một nhân vật huyền thoại: Ba Dũng Bang Chủ – kẻ từng một thời tung hoành, dựng nên “Dũng Bang” khét tiếng bốn phương. Bang chủ có hai vị công tử, thiên hạ quen gọi là các thái tử giang hồ. Trong đó, Nguyễn Minh Triết và Nguyễn Thanh Nghị là hai hạt giống được kỳ vọng tiếp nối giang sơn. So với bọn con cháu của các môn phái khác – nào Trương Tấn Sơn (Trương Tấn Sang phái), nào Lê Trương Hải Hiếu (Lê Thanh Hải môn) – th́ thái tử nhà Dũng Bang sớm đă vượt xa, như hổ báo giữa đàn mèo con.
Nhưng để có được cơ nghiệp ấy, Ba Dũng Bang Chủ không chỉ dựa vào con cháu. Ông c̣n nuôi dưỡng một đội ngũ đàn em đông như kiến, rải khắp giang hồ. Dẫu cho về sau, Trọng Minh Chủ (Nguyễn Phú Trọng) ra tay đại tàn sát, chém rụng hàng loạt như Đinh La Thăng, Hoàng Trung Hải, Nguyễn Văn B́nh, th́ vẫn c̣n sót lại hai cao thủ tuyệt thế: Phạm Minh Chính và Tô Lâm. Giang hồ gọi họ là “Song Hộ Pháp” của Dũng Bang.
Năm ấy, Nguyễn Thanh Nghị, thái tử thứ hai của Ba Dũng Bang Chủ, đang làm chủ một phương trời – đất Phú Quốc. Bỗng đâu Trọng Minh Chủ hạ lệnh: “Đem khui tội đất đai, trị tận gốc!”. Nghị công tử lập tức bị tước kiếm, giáng chức, đày xuống tận chức Thứ trưởng Bộ Xây dựng. Chốn giang hồ bàn tán: “Thái tử Dũng Bang phen này tiêu rồi, từ thiếu hiệp hóa thành gă chân sai vặt”. Đúng lúc Nghị công tử sắp sa cơ, Chính Hộ Pháp – tức Phạm Minh Chính, một trong hai cánh tay thần kỳ c̣n sót lại của Ba Dũng Bang Chủ – xuất thủ. Chỉ một chiêu “Kéo ghế như thần”, Chính Hộ Pháp lập tức đưa Nghị công tử ngồi lên ghế Bộ trưởng Bộ Xây dựng, hóa giải tai kiếp. Giang hồ lại x́ xào: “Ba Dũng quả cao tay! Nuôi đàn em bao năm, nay mới thấy công dụng. Một cái ghế cứu cả một đời thái tử!”.
Thời gian trôi, thế cục xoay vần. Tô Hộ Pháp – tức Tô Lâm, bằng tuyệt chiêu “Hưng Yên thần công”, đoạt lấy ngôi Minh Chủ, ngồi ghế Tổng Bí thư. Ba Dũng Bang Chủ liền xoay chiêu, từ bỏ Chính Hộ Pháp, quay sang kết liên minh với Tô. Kết quả: thái tử Nghị từ Bộ trưởng bỗng được đẩy lên tận Phó Bang Chủ phương Nam (Phó Bí thư Thường trực Thành ủy Sài Thành), sẵn sàng phi thẳng vào Bộ Chính trị, ngồi ghế Bí thư Thành ủy – một bệ phóng vàng ṛng.
Sau muôn trùng sóng gió, trong vô số đàn em ngă xuống, chỉ c̣n lại Song Hộ Pháp Chính – Tô vẫn hiên ngang tồn tại. Ba Dũng Bang Chủ bèn lựa chọn Tô Hộ Pháp, gửi gắm giang sơn, mong thái tử đời sau sẽ tiếp tục hưng thịnh. Giang hồ cười khẩy: “Kẻ lo cho bá tánh th́ hiếm, kẻ lo cho con cháu th́ nhiều. Nhưng Bang Chủ Ba Dũng chính là bậc kỳ tài, lui mà không mất, rút mà c̣n để lại hậu duệ tung hoành thiên hạ.”
Trong hậu trường, Song Hộ Pháp – Chính và Tô – vốn xưa là cùng pḥ tá Ba Dũng Bang Chủ, nay lại lăm le gươm giáo, ngấm ngầm đấu đá. Một bên Chính Hộ Pháp thi triển tuyệt kỹ “Bí thư tâm pháp”, lôi kéo minh hữu, chờ ngày quật khởi. Một bên Tô Hộ Pháp th́ nắm trọn “Hưng Yên thần công”, tay cầm binh quyền, uy hiếp cả vơ lâm. Trong khói mù tranh đoạt, thái tử Nghị vẫn lấp ló sau bức màn, vừa cúi chào, vừa chờ cơ hội. Thiên hạ đồn: “Nghị công tử không cần ra tay, chỉ cần đợi Song Hộ Pháp tương tàn, là sẽ bước lên bệ ngọc, ung dung nhận lấy cơ đồ.” Các môn phái khác – từ Bắc chí Nam – cũng đang vỗ tay reo ḥ, vừa hóng kịch, vừa tính toán ra tay khi cần. Ai cũng muốn thừa nước đục thả câu.....
Trên vơ đài Đại hội, bầu không khí căng thẳng như dây cung. Một bên tiếng sáo của Chính Hộ Pháp văng vẳng: “Lấy dân làm gốc”. Một bên tiếng trống của Tô Hộ Pháp dồn dập: “Lấy quyền làm đầu”. Hai luồng âm công va nhau, vang rền như sấm, khiến cả vơ lâm run chuyển. Trong cơn hỗn loạn, Ba Dũng Bang Chủ chỉ khẽ cười, chắp tay sau lưng, th́ thầm: “Song Hộ Pháp có thể tàn sát lẫn nhau, nhưng cơ nghiệp của ta vẫn c̣n thái tử Nghị. Vơ lâm chính trị này, cuối cùng vẫn nằm trong tay Dũng Bang.” Ỷ Thiên Kiếm, báu vật trấn bang trong giang hồ chính trị. Một kiếm trong tay, quyền lực mở ra, từ nay Sài Thành trở thành lănh địa vững chắc cho hậu duệ Dũng Bang. Dân chúng phương Nam th́ ngơ ngác, giang hồ th́ ŕ rầm bàn tán: “Ỷ Thiên kiếm vốn chỉ truyền cho minh chủ vơ lâm. Nay rơi vào tay thái tử Nghị, chẳng lẽ giang hồ sắp sang trang mới?”
Trong bóng tối, Song Hộ Pháp – Chính và Tô – vẫn âm thầm quan sát. Người th́ tính toán lật cờ, kẻ th́ ôm quyền lực, nhưng cả hai đều hiểu: từ giờ, không thể coi thường vị thái tử từng bị giáng chức năm nào. Trên đỉnh cao giang hồ, Ba Dũng Bang Chủ khẽ vuốt râu cười, nhấp chén trà nhàn nhă, thầm ngâm câu thơ:
“Một đời băo tố cuồng phong,
Lui về, để lại con ḍng kế thừa.
Giang hồ chính trị bao la,
Ỷ Thiên trong tay, nhà ta c̣n măi.”
Trên triều đ́nh đỏ, Tứ Trụ tựa như bốn trụ cột nâng đỡ cả thiên hạ. Nhưng trong chốn giang hồ, đâu có trụ nào chịu đứng yên. Sóng ngầm cuộn trào, phe phái dậy sóng, chẳng khác nào biển Đông mênh mông đầy băo tố. Thái tử Nghị vừa đoạt được Ỷ Thiên Kiếm ở Sài Thành, nay đă có bệ phóng bước vào Tứ Trụ hội. Nhưng trước mặt chàng, c̣n có ba ḱnh địch – mỗi người đều nắm một tuyệt học riêng, ai cũng muốn làm Minh Chủ vơ lâm.
Tô Hộ Pháp nay đă thành Tổng Minh Chủ, uy chấn thiên hạ bằng chiêu “Hưng Yên thần công”. Nhưng ḷng người dao động, bởi quyền lực quá lớn dễ sinh phản trắc. Chính Hộ Pháp vẫn bày mưu, nuôi chí lớn, không cam làm kẻ pḥ tá. Bí kíp “Bí thư tâm pháp” trong tay, Chính lăm le giành lại ngôi minh chủ. Giang đại tướng và Cương vơ soái – hai cao thủ từ quân đội – th́ vung kiếm gươm sáng loáng, sẵn sàng đánh chiếm bàn cờ, không để ai độc bá. Trong khói trà cung đ́nh, lời th́ thầm vang vọng: “Tứ Trụ nay chẳng c̣n là bốn cột, mà là bốn con sói trong cùng một hang. Kẻ nào sơ sẩy, ắt bị cắn xé.” Thái tử Nghị nh́n quanh, ḷng thầm tính toán. Một mặt, cần dựa vào hào quang của phụ thân Ba Dũng Bang Chủ. Mặt khác, phải biết thuận theo sóng, lúc ngả về Chính, khi dựa vào Tô, để từng bước tiến sâu vào triều đ́nh.
Cả thiên hạ ngóng đợi Đại hội 14 chẳng khác ǵ ngày Anh hùng luận kiếm ở Hoa Sơn. Khi ấy, sóng ngầm Tứ Trụ sẽ bùng lên thành đại chiến, và trong đám khói lửa mịt mù, ai sẽ là kẻ nắm thiên hạ? Có kẻ th́ thào trong quán rượu giang hồ: “Đừng coi thường Nghị công tử. Khi Song Hộ Pháp tương tàn, khi quân đội và các phe phái c̣n mải chém giết, th́ chính lúc ấy, thái tử sẽ mỉm cười bước lên ngai, đường hoàng trở thành Minh Chủ đời sau.”....
Trời đất nổi cuồng phong, bốn bề quần hùng tụ hội. Trên đỉnh Hoa Sơn chính trị, Đại hội 14 khai màn – chẳng khác ǵ trận “Anh hùng luận kiếm” trong truyền thuyết. Tô Minh Chủ (Tô Lâm): tay cầm “Hưng Yên thần công”, binh quyền như núi, ánh mắt lạnh lùng khiến quần thần run rẩy. Chính Hộ Pháp (Phạm Minh Chính): ôm trong người “Bí thư tâm pháp”, miệng cười ḥa nhă nhưng tay ngấm ngầm sắp xếp đồng minh, như kiếm giấu trong vỏ. Giang Đại Tướng (Phan Văn Giang): khoác áo giáp, uy phong như thần tướng, mang theo trăm vạn quân kỵ làm hậu thuẫn. Cương Vơ Soái (Nguyễn Tân Cương): gươm sáng chói, giọng vang như sấm, thề không để triều đ́nh lọt vào tay phe phái Hưng Yên.
Trong lúc quần hùng vỗ tay reo ḥ, Thái tử Nghị nép ḿnh sau bức màn, ánh mắt chờ đợi. Chàng chưa cần ra chiêu, bởi biết rằng chỉ cần Song Hộ Pháp và quân đội giao đấu, thế cục sẽ xoay vần, và cơ hội sẽ đến. Trên vơ đài, Tô Minh Chủ cất tiếng: “Thiên hạ phải quy về một mối. Kẻ nào cản đường, sẽ bị Hưng Yên thần công nghiền nát!”
Chính Hộ Pháp liền đáp lại: “Quy về một mối, nhưng mối ấy phải là dân tâm, chứ không phải quyền lực cá nhân.” Ngay lập tức, nội lực hai bên chạm nhau, sóng khí bùng lên như long trời lở đất. Núi Hoa Sơn rung chuyển, bàn ghế bay tứ tung.

Giang Đại Tướng cùng Cương Vơ Soái lập tức nhập trận, tung chiêu “Song kiếm hợp bích”, lao thẳng vào giữa. Trận chiến trở thành hỗn loạn: quyền đấm, gươm chém, mưu kế giao nhau. Máu đỏ lẫn khói hồng, cả vơ lâm nín thở. Trong cơn hỗn loạn, Thái tử Nghị chợt bước ra, tay cầm Ỷ Thiên Kiếm vừa giành được từ Sài Thành, ánh kiếm lóe sáng như tia chớp. Quần hùng ngỡ ngàng: “Ỷ Thiên xuất hiện rồi! Ai nắm được kiếm này, kẻ ấy có cơ hội thành Minh Chủ đời sau!” Ánh mắt Ba Dũng Bang Chủ từ xa mờ mịt khói sương, chỉ khẽ mỉm cười: “Các ngươi cứ tranh, cứ giết. C̣n ngôi Minh Chủ, cuối cùng vẫn chờ thái tử ta mà thôi.” Trận Hoa Sơn Đại Hội vẫn chưa có hồi kết, nhưng thiên hạ đă hiểu: sóng ngầm Tứ Trụ sẽ không bao giờ yên, và đại chiến giành ngôi Minh Chủ chỉ mới bắt đầu…