
Ngày xưa có một vị thiền sinh trẻ đến xin học với một bậc thầy già. Anh thường xuyên bị giận dữ, hay buồn bực v́ lời nói, hành động của người khác. Anh hỏi:
— Thưa thầy, v́ sao con cứ hay phiền năo, dù đă cố sống tử tế với mọi người?
Vị thiền sư mỉm cười, bảo anh vào rừng, bắt về một con rắn, và nuôi nó trong một chiếc hũ kín.
Một tuần sau, thầy hỏi:
— Rắn c̣n sống chứ?
— Dạ c̣n.
— Con cho nó ăn ǵ?
— Con bắt chuột, sâu, ếch… để nuôi nó.
— Tốt. Bây giờ con mở hũ ra mà nh́n kỹ.
Anh mở nắp hũ, con rắn lao ra dữ tợn, suưt cắn vào tay anh. Anh hoảng sợ.
Thầy nói:
— Phiền năo trong tâm con cũng giống như con rắn ấy.
Ban đầu nó bé, yếu, vô hại. Nhưng mỗi lần con giận dữ, oán trách, buồn phiền… chính là con đang “bắt chuột cho nó ăn.”
Ngày qua ngày, nó lớn dần. Đến lúc con không ḱm chế được nữa – nó quay lại cắn chính con.
👉Anh ngỡ ngàng im lặng. Thầy kết lại: Muốn hết phiền năo, đừng t́m cách diệt ai cả. Chỉ cần… ngừng cho rắn ăn.
VietBF@sưu tập