Rất nhiều người trong chúng ta đă đau khổ cùng cực khi một người thương ra đi, không phải v́ ta thương nhớ mà v́ ta nuối tiếc rằng khi người thương c̣n sống ta đă không có th́ giờ gần gũi và hết ḷng săn sóc. Có thể ta đă đối xử với người ấy một cách bất công. Bây giờ người ấy không c̣n nữa và ta mang mặc cảm tội lỗi.
Nếu có tuệ giác vô thường th́ phải biết rằng một ngày nào đó người ta thương sẽ chết và hôm nay ta phải làm tất cả những ǵ có thể để đem lại hạnh phúc cho người ấy. Đừng đợi đến ngày mai. Ngày mai có thể quá muộn.
Nếu biết sống theo tuệ giác vô thường ta sẽ không phạm quá nhiều lầm lỗi. Ta có thể hạnh phúc ngay bây giờ. Ta có thể thương yêu, săn sóc người ta thương ngay ngày hôm nay. Ta không bươn chải về tương lai để rồi đánh mất sự sống. Sự sống chỉ có mặt trong giây phút hiện tại.
Bụt dạy vô thường như là một tuệ giác. Bụt không bi quan mà muốn nhắc nhở chúng ta rằng sự sống rất đáng quư và chúng ta phải trân quư sự sống từng giây phút. Duy tŕ định vô thường như vậy sẽ đem đến tuệ giác vô thường.
Nhờ tuệ giác vô thường mà ta không bị tuyệt vọng, sân hận, tiêu cực cuốn đi, bởi v́ tuệ giác vô thường cho ta biết phải nên làm ǵ và không nên làm ǵ để xoay chuyển t́nh thế. Nhờ vô thường mà không có ǵ không làm được.
VietBF@ sưu tập