Ngay trước mặt tất cả khách mời, mẹ chồng đă nói vậy th́ tôi từ chối sao nổi.
Tôi có một công việc tạm gọi là ổn định, trước khi kết hôn th́ cũng đă mua được một căn hộ chung cư nho nhỏ bằng chính tiền tiết kiệm của ḿnh. Chuyện mua nhà là kế hoạch dài hơi từ khi tôi c̣n độc thân.
Tôi muốn cưới chồng về th́ sẽ ra ở riêng, không phải v́ tôi ghét mẹ chồng hay sợ cảnh làm dâu, mà chỉ đơn giản là tôi muốn có một không gian riêng, một cuộc sống độc lập, tự làm chủ những điều nhỏ nhất trong mái ấm của ḿnh.
Chồng tôi là người khá thoải mái. Ngay từ lúc mới yêu, tôi đă nói rơ quan điểm về chuyện sống riêng và anh gật đầu rất nhanh. Cũng không trách được, lúc đó hai đứa c̣n đang ch́m trong yêu đương, cái ǵ cũng dễ chấp nhận. Mỗi lần tôi lỡ lời nhắc chuyện tương lai, kiểu như: "Mai mốt ở nhà riêng em sẽ nấu ăn, anh phải rửa chén đó nha", anh đều cười hiền: "Ừ, ḿnh chia nhau mà làm", mọi thứ tưởng như rất thuận, măi cho tới hôm cưới.
Đám cưới được tổ chức ở nhà hàng, theo đúng ư mẹ chồng, mâm quả, nghi thức, khách khứa, mọi thứ đều do bà sắp xếp. Tôi không có ư kiến ǵ, chỉ mong xong xuôi để c̣n dọn về căn hộ nhỏ của ḿnh, nơi đă được tôi dọn dẹp, trang trí kỹ càng, thậm chí đă sắm sẵn cả đôi dép tổ ong cho hai vợ chồng.
Nhưng đến màn trao của hồi môn, quà tặng cho dâu rể, mẹ chồng cầm chiếc hộp nhung đỏ lên, mở ra, bên trong là 3 chiếc kiềng vàng rất to. Bà cất giọng sang sảng khiến tất cả khách khứa đều im lặng lắng nghe.
"Của hồi môn mẹ tặng con dâu, 3 cây vàng, không nhiều nhưng là tấm ḷng, từ nay con về nhà bố mẹ sống sẽ như con gái trong nhà, sau này cùng chồng chăm sóc bố mẹ lúc tuổi già".
Ảnh minh họa
Tôi nghe mà lặng cả người, liếc sang chồng, anh không nói ǵ, chỉ cười rất tươi như thể tự hào v́ mẹ cho con dâu nhiều vàng đến thế. Điều này chứng tỏ anh không hề nói với bố mẹ chuyện chúng tôi muốn ở riêng, hoặc có thể anh đă nói nên mẹ chồng muốn thừa dịp đám cưới để tuyên bố như vậy, ép tôi phải sống chung.
Tôi cố gắng cười, cúi đầu để mẹ chồng đeo từng chiếc kiềng như những chiếc gông vào cổ bởi tôi biết nếu tôi từ chối bây giờ th́ cuộc hôn nhân này sẽ tan nát ngay lập tức.
Chúng tôi không về nhà riêng như kế hoạch. Mẹ chồng nói: "Ở với mẹ vài năm cho biết nếp nhà nếp cửa, sau này muốn ra sao th́ tính sau". Vài năm là bao lâu? 5 năm, 10 năm, hay cho đến khi ông bà không c̣n?
Đêm đó, tôi ngủ lại nhà chồng, tôi trách chồng không nói với bố mẹ, không thuyết phục bố mẹ về kế hoạch của chúng tôi. Nhưng chồng giận dỗi nói: "Anh bảo bố mẹ rồi, nhưng mẹ anh nói đúng, anh cả đă ra ở riêng, c̣n mỗi anh mà cũng ở riêng nốt th́ ai lo cho bố mẹ? Ḿnh ở chung vài năm, không hợp th́ chuyển ra ngoài, em không tính chuyện ḿnh sinh đẻ th́ có ông bà hỗ trợ à, mẹ anh c̣n khỏe, c̣n chăm cháu cho được".
Tôi nh́n trần nhà, nghe tiếng thở đều đều của chồng mà thấy ḷng ḿnh trống rỗng. Hóa ra một lời hứa giữa hai người yêu nhau lại mỏng manh đến thế. Hóa ra tôi là người duy nhất mang theo hy vọng về một cuộc sống riêng, c̣n anh th́ chỉ coi đó là một phương án có th́ tốt, không có cũng chẳng sao.
Mẹ chồng và con dâu nếu không hợp nhau th́ rất dễ nảy sinh mâu thuẫn, đến lúc ghét nhau rồi th́ làm ǵ cũng không vừa mắt, tính tôi ương ngạnh, thật sự khó mà ḥa hợp được với bố mẹ chồng, tôi có nên nhất quyết xin ra ở riêng sớm để tránh mâu thuẫn sau này không?