
Mẹ tôi năm nay 89 tuổi.
Đă hai năm nay bà sống cùng tôi — và thật ḷng mà nói, bà là linh hồn của cả ngôi nhà.
Mỗi sáng khoảng 7 giờ 30, bà tỉnh dậy và tṛ chuyện ngọt ngào với con mèo 23 tuổi của chúng tôi — vâng, 23 tuổi thật đấy!
Bà cho nó ăn, tự làm bữa sáng cho ḿnh, rồi mang cà phê ra hiên nhà để nhâm nhi dưới nắng sớm.
Chỉ sau khi “cảm thấy ḿnh là con người trở lại”, như bà nói, bà mới bắt đầu một ngày mới.
Rồi đến màn thể dục đặc biệt:
Tay cầm cây lau nhà, bà đi khắp căn nhà 240 mét vuông như đang tập luyện toàn thân.
Nếu hứng lên, bà vào bếp nấu nướng.
Bà dọn dẹp, sắp xếp lại đồ đạc, rồi tập vài động tác giăn cơ trên thảm (và bà vẫn tự tay cuộn thảm lại như thường).
Buổi chiều là giờ làm đẹp:
Chăm sóc da, làm tóc, chọn trang phục.
Thỉnh thoảng bà lại kéo từ trong "kho tàng" quần áo bất tận của ḿnh ra một món và bảo:
“Cái này giờ là của con. Chứ chị con th́ có biết gu ǵ đâu!”
Tôi từng trêu bà:
“Mẹ à, nếu mẹ đầu tư thay v́ mua quần áo, giờ mẹ đă sống trong biệt thự có hồ bơi rồi!”
Bà cười rất tươi và trả lời:
“Nhưng mẹ yêu những bộ đồ ấy mà. Và một ngày nào đó, tụi nó sẽ là của con hết thôi.”
Chúng tôi đi bộ 5km dọc bờ hồ năm buổi mỗi tuần.
Mỗi tháng một lần, mẹ lại đi tiệc với nhóm bạn — có nhảy nhót, có rượu vang luôn nhé.
Bà đọc gần hết tủ sách của tôi và vẫn chưa chịu dừng.
Mỗi ngày, bà gọi video cho chị gái 91 tuổi đang sống ở San Diego — vẫn đang làm kế toán!
(Hai người họ đúng là trúng số di truyền!)
Từ khi tôi tặng mẹ một chiếc máy tính bảng dịp Giáng Sinh, nó trở thành người bạn thân nhất:
Bà xem tiểu sử các nhà soạn nhạc, vở ballet, opera, tin tức độc lập.
Nửa đêm, tôi vẫn nghe tiếng bà:
“Phải đi ngủ rồi… mà ai đó lại mở Pavarotti lên nữa rồi đây!”
Hai năm trước, tôi chụp một tấm ảnh bà chuẩn bị ra sân bay — khăn choàng, giày cao gót, thần thái đầy đủ.
Bà nh́n ảnh và nhăn mặt:
“Trông mẹ tệ quá!”
Tôi chỉ mỉm cười và nói:
“Mẹ ơi, ở tuổi của mẹ, nhiều người thậm chí không c̣n trên đời.
Mẹ vẫn ở đây.
Vẫn toả sáng.
Và mẹ thật tuyệt vời.”
Và đúng là như thế thật.
VietBF@sưu tập