Việt Nam, muốn leo lên “thiên đường chính trị” th́ phải có cha làm “thái thượng hoàng” nâng đỡ. Nhưng tiếc là con đường quan lộ đâu phải lúc nào cũng trải thảm đỏ.
Nguyễn Tấn Dũng dạo này ra mặt lo ghế cho hai hoàng tử Nguyễn Thanh Nghị và Nguyễn Minh Triết. Trong khi đó, ông Tô Huy Rứa cũng “tái xuất giang hồ”, liên minh với Phạm Minh Chính. Lư do? Đơn giản thôi – v́ tương lai ba đứa con cưng họ Tô: Tô Tử Hà, Tô Huy Vũ và Tô Linh Hương. Nếu nhóm Thanh Hóa thắng, th́ con cái sẽ sáng như đèn led.
Không chịu thua, ông Trương Tấn Sang cũng mon men vận động cho con trai Trương Tấn Sơn. Nhưng tiếc thay, lực bất ṭng tâm, cậu quư tử vẫn cứ “lẹt đẹt”, chẳng khá lên được.
Chuyện này không mới. Trước đó, ông Trần Đức Lương từng đích thân cầu cứu Nguyễn Phú Trọng để cứu ghế cho con trai Trần Tuấn Anh. Dù leo được vào Bộ Chính trị, Tuấn Anh vẫn “té ngựa”, hóa ra chỉ là “chim non măi không chịu lớn”.
Ông Nguyễn Văn Chi cũng từng dàn xếp cho con Nguyễn Xuân Anh làm Bí thư Đà Nẵng. Nhưng rồi Xuân Anh cũng rớt đài chóng vánh, để lại bài học: quan lộ đỏ không dành cho những cậu ấm non tay nghề.
Thực tế cho thấy, thế hệ con cháu “các cụ đỏ” có thể được học hành đàng hoàng hơn cha anh, nhưng lại thiếu bản lĩnh trong ván cờ chính trị đầy mưu mô thủ đoạn. Cung đấu thượng tầng không dành cho “trẻ trâu” – mà chỉ cho những kẻ đă “mọc sừng” dày cộm như Tô Tổng, Thủ Chính hay Bộ trưởng Giang.

Trong triều đ́nh đỏ, ghế quyền lực chẳng khác nào long sàng. Ai ngồi được th́ vinh hoa phú quư, ai rớt xuống th́ thân bại danh liệt.
Một hôm, Thái thượng hoàng Nguyễn Tấn Dũng từ phương Nam trở lại, râu tóc bạc phơ nhưng mắt vẫn sáng, chỉ tay phán:
– Triều đ́nh này phải có chỗ cho hoàng tử Thanh Nghị và hoàng tử Minh Triết! Nếu không, giang sơn về tay ai?
Cùng lúc đó, cựu Thái giám Tô Huy Rứa cũng ló đầu ra. Ông chẳng màng quyền lực cho ḿnh nữa, chỉ lo cho ba hậu duệ: Tô Tử Hà, Tô Huy Vũ và nàng công chúa Tô Linh Hương. V́ tương lai con cháu, ông liền bắt tay với tướng Chính – người đang nắm binh quyền Thanh Hóa. Liên minh này được gọi là “Thanh Hóa bang”, nghe đă thấy mùi máu me cung đấu.
Ở góc khác của hoàng cung, cựu Chủ tịch Trương Tấn Sang thở dài. Ông cố gắng nâng đỡ hoàng tử Trương Tấn Sơn, nhưng mỗi lần tiến cử th́ Sơn lại lỡ lời, làm các đại thần lắc đầu: “Thái tử này hơi non, chưa đủ lông cánh.”
Trước đó, Thái thượng hoàng Trần Đức Lương từng đem con trai Trần Tuấn Anh đến xin Quốc sư Nguyễn Phú Trọng ban cho chức vụ cao. Trọng gật đầu, Tuấn Anh leo thẳng vào hàng ngũ thượng triều. Nhưng rồi y bị quần thần chê là “chim non măi không chịu lớn”, cuối cùng ngă ngựa, thành tṛ cười thiên hạ.
C̣n cựu Trưởng ban Nguyễn Văn Chi cũng từng dàn dựng vở kịch cho con là Nguyễn Xuân Anh làm Bá chủ Đà Nẵng. Nhưng quan trường hiểm ác, Xuân Anh chỉ kịp ngồi ghế một chốc rồi cũng bị hất tung ra khỏi bàn cờ.
Triều đ́nh đỏ, ghế ít mà hậu duệ th́ nhiều. Các cậu ấm đỏ, dù có thực học, vẫn khó đứng vững giữa sóng gió cung đ́nh. Thế sự này đâu dành cho trẻ người non dạ, mà chỉ cho những kẻ đă “mọc sừng” già dặn, da mặt dày như… Tô Tổng, Thủ Chính hay Bộ trưởng Giang.
Trong bóng đêm điện Cẩm Linh, người ta vẫn truyền tai nhau:
– Trận cung đấu tiếp theo sẽ không kém ǵ “Diên Hy Công Lược”, chỉ khác một điều… các nhân vật đều là quư tử đỏ.
Trống canh ba điểm. Trong cung, đèn đỏ treo cao. Các thái thượng hoàng, cựu đại thần lén lút họp bàn.
Nguyễn Tấn Dũng (vừa rót trà vừa hạ giọng):
– Ta đă dọn sẵn ghế cho Thanh Nghị và Minh Triết, nhưng sợ lũ Thanh Hóa nó cướp mất!
Tô Huy Rứa (vuốt râu, cười mỉm):
– Chớ lo, ta đă gửi ba con ta vào hết ḷ luyện: Hà – Vũ – Hương. Chỉ chờ lúc gió đổi chiều là cả lũ nhà ta sẽ hóa rồng!
Từ bóng tối, Phạm Minh Chính bước ra, áo giáp sáng loáng:
– Đúng thế! Ai thắng, kẻ ấy được ban ghế vàng. Ai thua… th́ tự khắc bị ghi vào sử sách như “ngựa ngă giữa đường”.
Trương Tấn Sang ngồi thẫn thờ, nh́n bức chân dung con trai Trương Tấn Sơn.
Trương Tấn Sang (nói như than):
– Sơn ơi, cha đă vận hết thế lực, mà con vẫn lẹt đẹt như cái ghế găy chân. Thôi th́, trời không cho th́ cha cũng bất lực.
Một tiểu thái giám ghé tai:
– Thưa ngài, con của Trần Đức Lương và Nguyễn Văn Chi trước kia cũng đều “rụng” cả rồi. Ngài đừng quá đau ḷng…
Một nhóm quan đỏ trẻ tuổi tụ tập, uống rượu, thở than.
– Chúng ta học trường Tây, nói tiếng Anh như gió, mà sao vẫn không trụ nổi?
– Bởi ở đây, triều đ́nh không trọng thực học. Ở đây chỉ cần da mặt dày, biết mọc sừng, biết đấu đá như Tô Tổng, Thủ Chính hay Giang Bộ.
Tiếng cười khanh khách vang lên, như vọng từ bóng tối cung đ́nh.
Người kể chuyện xuất hiện, áo choàng đỏ, giọng trầm:
– Thế là trong đêm trường cung đ́nh, kẻ lo ghế cho con, người dựng ngai cho cháu. Nhưng cuối cùng, ghế vẫn ít hơn số “hậu duệ đỏ”.
– Trong tṛ chơi quyền lực này, không phải ai học giỏi, ai có bằng đẹp là thắng… mà chỉ ai đủ mưu mô, thủ đoạn và chịu đựng được cả trăm cú đâm sau lưng mới trụ được.