
Trong ẩm thực, tôi sợ nhất một món, đó là phao câu nói chung cho tất cả các loại gia cầm.
Tính theo cấp độ kinh hoàng, th́ khi cắn một miếng phao câu gà, nó sẽ khiến tôi buồn nôn hoặc nôn mẹ nó ra luôn mà khỏi cần báo trước. Nước mắt nước mũi giàn giụa, sau đó sẽ phải bỏ vào mồm cái ǵ đó, đại loại là để đánh bạt cái mùi vị kia đi, khổ văi cả ra.
Cấp độ cao hơn, cỡ lính thủy đánh bộ như ngan hay vịt. Chỉ cần đưa miếng phao câu loại Pro max hôi này lên miệng và mút nhẹ một cái. Th́ ôi thôi, hai đội bóng Liverphun hay Arsenôn của ngoại hạng Anh phải gọi tôi bằng cụ tổ. V́ rất có thể ṿi rồng sẽ xuất hiện. Số hưởng lúc đó sẽ là người ngồi đối diện.
V́ thế tuyệt nhiên tôi tránh xa.
Cách đây mấy bữa, v́ bận rộn, anh chị tôi có nhờ tôi đưa đón thằng cháu lúc tan trường, tiện cho nó ăn uống luôn. Thằng cháu th́ rất thích ăn món ức vịt, có thể nói là nó cực kỳ nghiền món đó. Mà nó chỉ dứt khoát ăn ở một quán, đó là quán Cầu Dứa.
Quán Cầu Dứa chỉ mở từ khoảng 16h30 đến 21h trong ngày là giải tán. Quán đông nghịt, nhiều khi phải đứng chờ lấy chỗ. Mà đấy chỉ là quán vỉa hè mà thôi. Tóm lại, vịt Cầu Dứa thuộc diện có số má.
Hôm ấy may mắn, hai chú cháu đến đúng lúc c̣n một bàn bốn ghế trống, thằng cháu mừng hơn cả trúng Vietlott v́ không phải đợi chờ. Ông chú hắng giọng gọi đĩa ức vịt, chưa kịp gọi thêm hai bát miến ḷng cho hợp nhẽ, bỗng đâu xuất hiện ngay trước mặt một em mặt mũi rơ xinh xắn, chỉ là hơi mũm mĩm tí thôi (nhưng không sao, v́ ḿnh ăn được mỡ). Nàng ư xuất hiện cùng mùi nước hoa đúng loại ḿnh thích. Rồi, nàng từ tốn khép chân, chậm răi vuốt vuốt tà váy dài trước khi nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Ôi giời ạ, sang trọng mà tao nhă đến thế chứ ?!.
Trời ơi, trời ơi! Thiện cảm quá đi, người ǵ mà dễ thương thế. Tôi liền nh́n thẳng vào mắt nàng rồi mỉm cười như vừa t́m ra lẽ sống, nàng khẽ gật đầu và cười lại khoe hàm răng đều tăm tắp, trắng như răng con Milu nhà ḿnh ngày trước, thằng bé tư ngất. Thế rồi, mùi nước hoa cùng khuôn mặt khả ái của nàng ngày càng xâm chiếm cơi ḷng, nó khiến một số cơ quan đoàn thể, cụ thể là một số bộ phận trong tôi bỗng rũ bùn đứng dậy chói ḷa. Phải thú nhận rằng, ḿnh là quân bốn lạng, à khốn nạn vô cùng. Nhưng không sao, phi tiểu nhân bất thành quân tử, ḿnh không câu nệ. Chả mấy khi chạm trán chân ái, ơ ḱa.
Sau màn ngầm chào hỏi nhau, nàng hướng về tiểu nhị và cất giọng cao vút: Cho em một cái đùi với chục phao câu.
Đèo mẹ! mọi thứ vừa rũ bùn đứng dậy chói ḷa xong, nay lại trở về với cái máng lợn. Tuy nhiên, v́ nàng đẹp, nên ḿnh tha thứ hết (chẳng có lập trường ǵ sất), vừa ăn vừa hỏi chuyện vui vẻ, lát sau rụt rè xin số điện thoại, nàng cho luôn trong ṿng nốt nhạc.
Sau đó, biết tôi không ăn được phao câu, nàng tỉ đểu: anh làm hàng phải không? Giả vờ ḿnh danh giá không ăn phao câu chứ ǵ?
Tôi liền cười khẩy: vớ vẩn, riêng ǵ chứ phao câu có cho tiền anh cũng không thèm động, kinh bỏ mẹ.
Ẻm bĩu môi: kinh ǵ mà tối nào cũng xơi phao câu không biết ngượng mồm đấy thây, tưởng nào!
À....ờ th́...thế cái đó cũng tính là phao câu à?!
VietBF@sưu tập