Bố chồng mất, 2 vợ chồng tôi đón bà lên ở cùng..Gom góp thêm số tiền tiết kiệm từ hai năm trước, hai vợ chồng quyết định mua một cây vàng. Một tuần sau cây vàng bỗng biến mất, mẹ đúng hôm đó cũng nói về quê c̣n mang theo một bọc to, tôi nghi ngờ giựt xuống th́ ngă ngửa khi thấy ….
Ngày bố chồng tôi mất, trời đổ mưa rả rích suốt từ sáng tới đêm, lạnh đến thấu xương. Cơn đột quỵ bất ngờ cướp đi ông, để lại trong ḷng cả gia đ́nh một khoảng trống mênh mông không ǵ khỏa lấp nổi.
Nhận được tin, vợ chồng tôi vội vă gác lại hết công việc, lao về quê trong đêm tối mịt. Chuyến xe lầm lũi chở theo những giọt nước mắt không ḱm nén được, cùng nỗi ân hận chưa kịp báo đáp công ơn sinh thành.
Tang lễ được tổ chức đơn sơ nhưng chu đáo. Những ngày ở quê, tôi mới hiểu hết nỗi cô quạnh ghê gớm thế nào khi mất đi người bạn đời chung chăn gối suốt mấy chục năm trời. Mẹ chồng tôi gầy sọp đi chỉ sau vài ngày, ánh mắt đượm buồn như mất cả linh hồn.
Nhà chỉ c̣n mỗi bà, già yếu, lại hay ốm đau. Sau đúng 50 ngày, vợ chồng tôi quyết định đón mẹ lên thành phố sống cùng. Phần v́ thương, phần v́ không đành ḷng để bà lủi thủi một ḿnh trong căn nhà lạnh lẽo.
Mẹ chồng tôi, dù sức khỏe yếu, vẫn cố gắng tự tay lo toan việc nhà.
Sáng nào cũng vậy, bà dậy sớm, nấu ăn, dọn dẹp, quét tước, bữa cơm tối luôn đầy đủ trước khi hai con đi làm về. Những việc nhỏ nhặt ấy, bà làm không nề hà, như một thói quen chẳng thể dứt.
Có lúc tôi áy náy, khuyên bà nên nghỉ ngơi:
— “Mẹ để con làm, mẹ chỉ cần hưởng tuổi già thôi.”
Bà chỉ cười hiền:
— “Ngồi không mẹ buồn lắm. Làm được ǵ th́ mẹ làm, coi như tập thể dục.”
Cuối năm, công ty tôi thưởng khá lớn. Gom góp thêm số tiền tiết kiệm từ hai năm trước, hai vợ chồng quyết định mua một cây vàng. Không phải để ăn diện, mà là để dành pḥng khi hữu sự.
Sau khi mua về, tôi cất cây vàng trong tủ gỗ ở pḥng ngủ. Nhà chỉ có ba người ruột thịt, tôi không mảy may nghi ngờ hay khóa tủ.
Một tuần sau, cần t́m lại hồ sơ xe để làm thủ tục sang tên, tôi mở tủ… và chết sững.
Cây vàng biến mất.
Tôi lục tung hết tủ, dời từng tập hồ sơ, từng xấp giấy tờ. Căn pḥng nhỏ bé bỗng chốc trở nên hỗn độn. Cảm giác lo sợ và hoang mang cuộn trào.
Gọi điện cho chồng hỏi, anh thản nhiên:
— “Anh có đụng đâu. Em t́m kỹ chưa?”
Chạy xuống bếp hỏi mẹ chồng, bà ngẩn ra, đôi tay đang nhặt rau khựng lại:
— “Vàng nào con? Mẹ đâu có đụng ǵ đến đồ đạc trong pḥng tụi con.”
Ánh mắt bà chân thành, giọng bà run run.
Nhưng sự nghi ngờ trong tôi trỗi dậy mạnh mẽ.
Ai khác ngoài bà có thể lấy?
Không lẽ có trộm lọt vào mà không ai hay?
Ngay lúc ấy, mẹ chồng bỗng xin phép về quê. Bà nói giọng tha thiết:
— “Gần Tết rồi, mẹ phải về dọn dẹp nhà cửa. C̣n cúng bố tụi con nữa… Mẹ không muốn để ông lạnh lẽo chờ đợi.”
Bà c̣n lặng lẽ chuẩn bị đồ đạc, ôm khư khư một chiếc túi nhỏ, không rời nửa bước.
Tôi, lúc đó, đă hoàn toàn tin rằng:
Mẹ chồng lấy vàng.
Cả đêm, tôi dằn vặt, trằn trọc. Vừa giận, vừa đau, vừa tủi.
Sáng hôm sau, khi mẹ chuẩn bị ra xe, tôi không chịu nổi nữa, nhân lúc bà sơ ư, tôi vội vàng mở túi bà ra kiểm tra.
Và rồi, tôi chết lặng.
Trong túi không phải vàng, mà là…
Một xấp dày bệnh án.
Giấy xét nghiệm, hóa đơn bệnh viện, đơn thuốc — tất cả đều ghi tên mẹ chồng tôi.
Tôi run run lật ra, mắt nḥe đi khi đọc đến ḍng chữ chẩn đoán:
“Ung thư gan giai đoạn cuối. Đă di căn.”
Tôi như rơi vào hố sâu không đáy.
Mẹ chồng tôi, suốt bao tháng qua, âm thầm chịu đựng bệnh tật một ḿnh, không hé răng nửa lời. Bà sợ làm gánh nặng, sợ hai vợ chồng tôi phải lo thêm giữa bộn bề cuộc sống.
Lúc tôi nghẹn ngào nh́n lên, bà đă đứng phía sau, khuôn mặt điềm tĩnh như đă đoán trước được phản ứng của tôi.
Bà nhẹ nhàng nói:
— “Con à, mẹ xin lỗi… Mẹ không muốn tụi con phải lo thêm. Mẹ chỉ mong được về quê, gần bố con, những ngày cuối đời.”
Nước mắt tôi ứa ra, từng giọt nóng bỏng.
Tôi nhào tới ôm lấy bà, bật khóc nức nở:
— “Mẹ đừng về! Con xin mẹ… Con sẽ chăm mẹ… Để mẹ không phải đơn độc!”
Mẹ chồng chỉ mỉm cười, bàn tay gầy guộc vỗ vỗ lưng tôi như ngày tôi c̣n bé.
Những ngày sau đó, tôi đưa mẹ đi điều trị. Những đợt hóa trị mệt mỏi khiến bà yếu đi trông thấy. Nhưng bà vẫn nấu được những bữa cơm giản dị cho gia đ́nh, vẫn cố nở nụ cười mỗi khi thấy chúng tôi về nhà.
Tôi cứ nghĩ mọi chuyện đă rơ ràng.
Nhưng sự thật vẫn c̣n một lớp mặt nạ khác.
Một đêm nọ, khi tôi đang gấp quần áo, th́ điện thoại của chồng đổ chuông. Màn h́nh hiện lên một tin nhắn:
“Anh ơi, khoản nợ 80 triệu em vay hộ bạn, giờ ngân hàng giục rồi, làm sao giờ?”
Tim tôi thót lại.
Tôi không muốn lục lọi điện thoại chồng, nhưng ḷng đầy ngờ vực. Khi anh vừa vào pḥng, tôi buột miệng hỏi:
— “Anh vay nợ hả? Bộ nợ từ bao giờ mà em không biết?”
Chồng tôi cứng người, rồi thở dài:
— “Anh… cầm cây vàng rồi.”
Câu nói đơn giản, mà như sét đánh ngang tai tôi.
Th́ ra, sau khi mua vàng về, chồng tôi v́ cả nể bạn thân, đứng ra vay hộ một khoản lớn. Bạn mất khả năng trả nợ, ngân hàng dí riết, anh hoảng sợ nên đă lén lấy vàng cầm cố để gỡ gạc.
Anh cúi đầu, giọng như sắp khóc:
— “Anh định trả xong sẽ chuộc lại, không để em biết… Ai ngờ…”
Tôi không biết nên giận, nên trách, hay nên cười.
Hóa ra, người mà tôi nghi oan là mẹ chồng — lại là người trong sạch nhất.
C̣n người tôi tin tưởng tuyệt đối — lại là người giấu giếm tôi.
Nhưng lúc này, tôi chẳng c̣n tâm trí để oán hận.
Mẹ chồng đang chiến đấu từng ngày với tử thần.
Chuyện tiền bạc — c̣n có thể kiếm lại.
Nhưng sinh mạng — mất đi là măi măi không thể lấy lại.
Tôi chỉ nhẹ nhàng nói:
— “Anh ráng lo trả nợ đi. C̣n mẹ… mẹ mới là điều quư giá nhất bây giờ.”
Chồng tôi ôm tôi bật khóc như một đứa trẻ.
Tết năm đó, nhà tôi không có cây vàng lấp lánh, cũng không có cỗ bàn linh đ́nh. Chúng tôi chỉ có một nồi canh đơn sơ, một mâm cơm đạm bạc.
Nhưng trong cái rét ngọt của đêm 30, ngồi quanh mâm cơm có mẹ, có chồng, tôi thấy ḷng ḿnh ấm áp lạ thường.
Ấm như thể trong tim ḿnh đang rực cháy một ngọn lửa yêu thương — bất diệt, vĩnh hằng.
VietBF@ sưu tập
|
|