
Chúng ta thường sống như thể ḿnh có cả một đời để tŕ hoăn.
Tŕ hoăn một cuộc gọi. Tŕ hoăn một cái ôm. Tŕ hoăn một lời xin lỗi, một câu cảm ơn, hay một tiếng “tôi thương bạn” giản dị nhưng cần thiết. Ta cứ mải miết chạy theo những việc tưởng là quan trọng, để rồi một ngày nào đó, những điều thật sự quan trọng lại không c̣n cơ hội thực hiện nữa.
Tôi đă từng chứng kiến một người đàn ông khóc nức nở trong buổi tang lễ của người cha ḿnh. Anh ta nghẹn ngào nói: “Giá mà hôm ấy tôi không bận họp, th́ có lẽ đă kịp về nh́n ông lần cuối.”
Tôi cũng từng thấy một người phụ nữ ngồi lặng lẽ nơi hành lang bệnh viện, tay siết chặt cuốn nhật kư cũ của mẹ ḿnh. Chị bảo: “Tôi chưa từng đọc nó khi bà c̣n sống. Bây giờ th́ có đọc bao nhiêu cũng không thể thay cho một câu hỏi thăm.”
Và chính tôi, cũng đă đôi lần phải tự trách ḿnh v́ những ngày tháng vô tâm – khi người thân c̣n bên cạnh mà ḿnh lại thờ ơ, bận rộn, hoặc nghĩ rằng, họ sẽ luôn c̣n đó.
Nhưng đời không chờ ai cả. Tuổi già không đến bằng tiếng gơ cửa rầm rập, mà bằng từng bước chân âm thầm – mang theo những mất mát nhỏ mà ta không để ư.
Một ngày nào đó, người bạn thân lâu rồi chưa gọi sẽ không c̣n ở đầu dây bên kia nữa.
Một hôm nào đó, cha mẹ thôi không nhắc bạn “ăn cơm chưa”, mà bạn không nhận ra… đó là lần hỏi han cuối cùng.
Và bạn sẽ hiểu, t́nh cảm không phải điều nên giữ lại, mà là điều phải nói ra – khi c̣n có thể.
Đừng để yêu thương trở thành điều nuối tiếc.
Đừng đợi đến khi người đă rời đi, mới lục t́m kư ức để vá víu điều dang dở.
Đừng để câu “tôi thương bạn”, “tôi biết ơn bạn”, “tôi xin lỗi” chỉ vang lên trong tưởng tượng của những đêm mất ngủ.
Người Việt ḿnh sống nặng nghĩa, nặng t́nh. Nhưng lắm khi lại ngại thể hiện. Sợ nói lời yêu là sến sẩm. Sợ xin lỗi là yếu đuối. Sợ nói cảm ơn là khách sáo. Cho nên cha mẹ thương con th́ lặng lẽ làm lụng nuôi lớn, không một lời thổ lộ. Con cái lớn lên th́ đáp lại bằng sự bận rộn, rồi lúng túng khi muốn ôm lấy cha mẹ lần cuối cũng không biết bắt đầu từ đâu. Anh em ruột thịt cũng có khi cả đời chẳng một lần ngồi xuống nói hết ḷng ḿnh, đến lúc tang trắng phủ lên mới nhận ra đă sống bên nhau mà như người dưng.
Tôi nghĩ, điều khó nhất trong cuộc sống không phải là kiếm được bao nhiêu tiền, hay thành công đến đâu. Mà là học cách đối diện với sự hữu hạn của đời người mà không để lỡ mất những điều tử tế.
Học cách nắm tay khi c̣n có thể.
Học cách gọi một cuộc điện thoại không v́ việc ǵ cả, chỉ để nói: “Tôi nhớ bạn.”
Học cách buông bỏ những chuyện nhỏ nhặt, để giữ lại t́nh nghĩa lớn.
Học cách nói một lời xin lỗi, khi ḷng c̣n kịp rung động.
Sống trên đời, ai rồi cũng có lúc rơi vào cảnh chia ly. Nhưng nếu ta đă sống bằng ḷng trắc ẩn, bằng những hành động tử tế kịp thời, th́ khi ấy – mất mát sẽ không hóa thành hối hận.
Và hơn hết, đừng quên nói lời yêu thương với chính ḿnh.
Mỗi sáng thức dậy, hăy nh́n ḿnh trong gương và nói: “Tôi biết ơn v́ hôm nay ḿnh c̣n sống.”
Hăy chăm sóc bản thân như cách bạn từng chăm lo cho người khác.
Hăy tha thứ cho chính ḿnh, nếu đă từng lỡ lầm.
Và hăy sống chậm lại, để cảm nhận từng khoảnh khắc c̣n được làm người – là một món quà.
Không ai trẻ măi. Không ai chắc rằng ngày mai ḿnh c̣n cơ hội.
Yêu thương, nếu để quá muộn, th́ chỉ c̣n là điều tiếc nuối.
V́ vậy, hôm nay, ngay bây giờ –
Xin đừng chờ đến lúc không c̣n kịp nữa.
VietBF@ sưu tập