Ngày được giấy em ̣a khóc. Các chị bạn trong shop nail cũng chia vui. Một chị nói đùa em có được thẻ xanh cũng là nhờ tài khóc chứ không ǵ khác hơn.
Mà cũng đúng. Ngày sang Anh, đến văn pḥng để tŕnh diện, em khóc. Ngày đến văn pḥng nhận quyết định bác hồ sơ, em cũng khóc. Khóc như mưa như gió. Khóc như cả đời chưa bao giờ được khóc cả. Câu chuyện em kể với họ hoang đường lắm. Nào là chuyện mất hết bố mẹ, nào là chuyện chưa đủ 18 tuổi, hay là chuyện lẩn trốn công an Việt Nam, đi măi, đi măi cho đến nước Anh này đây.
Tất cả đều là nghe theo lời dặn của người ta. Nhưng khóc là khóc thật Những tủi thân. Những dồn nén. Chỉ cần đầu em bảo một tiếng Khóc. Là nước mắt tuôn rơi. Khó đến không thể dừng lại được. Một chị bảo chắc tại người thụ lư hồ sơ thấy em khóc thật, nên dù không tin vào những ǵ em khai, th́ vẫn nghĩ rằng em c̣n một nỗi khổ tâm nào rất lớn không thể tŕnh bày ra nổi.
Chắc v́ ông ta thương hại nên đă chuyển hồ sơ của em sang hội từ thiện. Và cuộc đời của em bắt đầu gặp may cũng từ đó. Họ cấp nhà cho hai mẹ con em, lo cho cuộc sống của em. Họ cũng cử những luật sư giỏi nhất để tranh căi với Home Office, để chính phủ Anh phải cấp cho em thẻ xanh. Một chị nói hội từ thiện làm thế v́ chịu hết nổi chi phí trợ cấp nuôi em và con hàng tháng. Một chị khác nói họ vẫn luôn làm như thế v́ muốn những người như em bớt khổ. Em th́ em không biết tại sao họ lại giúp một người lạ như em, nhưng em sẽ biết ơn họ suốt đời. Đó là một công ty làm hàng bán cho siêu thị. Từ ngày có giấy tờ mỗi lần vào siêu thị em đều mua hàng của họ.
Mua cho ḿnh, mua đem cho người khác. Đến nỗi có chị bạn phát chán, cứ chối đây đẩy. Nhưng em chỉ biết làm như thế để trả ơn họ, theo cái cách của em mà thôi.
Đây là trường hợp được ở lại sau khi đă bị bác đơn tị nạn theo điều kiện hoàn cảnh đặc biệt đáng thương, có mối quan hệ và cuộc sống riêng trên nước Anh, chủ yếu là nhờ cô con gái sinh ra và bắt đầu đi học ở Anh...
Nguồn: Viethome