- Chơi ghi ta chỉ bằng một bàn tay nhưng người nghệ sĩ mù loà ấy đă viết nên một bản nhạc cuộc đời. Bản nhạc ấy mang nhiều cung bậc t́nh yêu và những uẩn khúc của một kiếp người đi lên từ trong bóng tối.
Khổ luyện chơi đàn một tay
Sinh ra ở xóm núi nghèo ở xă Nghĩa B́nh, huyện Tân Kỳ (Nghệ An), cậu bé Vi Văn Ngữ sớm có năng khiếu về âm nhạc. Năm 9 tuổi, Ngữ đă biết chơi ghi ta khiến nhiều nhạc công phải sửng sốt trước ngón đàn điêu luyện rất có "hồn".
Ngữ ước mơ sau này sẽ thi vào nhạc viện Hà Nội và trở thành một nghệ sĩ ghi ta nổi tiếng. Nhưng rồi tai hoạ ập xuống khi trong một lần đi chăn trâu nhặt được một quả lựu đạn, Ngữ ṭ ṃ tháo gỡ khiến nó phát nổ.
Sau tiếng nổ kinh hoàng ấy, đôi mắt của Ngữ chỉ c̣n lại là một màn đêm thăm thẳm và vĩnh viễn mất đi cánh tay phải. Từ một thiếu niên khỏe mạnh, Vi Văn Ngữ bỗng trở thành người tàn phế.
Từ đây những buổi tung tăng đến trường, những chiều chăn trâu thả diều bên ḍng sông có đỉnh núi Thần soi bóng với những ước mơ bay cao bay xa đă nằm sâu trong tiềm thức, xung quanh cậu bây giờ chỉ c̣n bóng tối mênh mông bủa vây.
Nhạc sĩ Hữu Trịnh nhận xét: "Tiếng đàn cùa Vi Văn Ngữ vừa có kĩ thuật vừa rất có hồn vía. Đó là một tay đàn đặc biệt. Phải có tŕnh độ kỹ thuật cao mới có thể dùng kỹ thuật Coule (vừa bấm vừa móc bằng một tay), lại là tay trái..." (Ảnh gia đ́nh cung cấp)
Bất hạnh nối tiếp bất hạnh, bố mẹ Ngữ bỗng nhiên đổ bệnh rồi lần lượt qua đời. Trong gia đ́nh chỉ c̣n lại 4 anh em mồ côi nương tựa vào nhau.
“Đó là những ngày tháng buồn khổ nhất của đời tôi. Không c̣n đôi mắt, và cánh tay, biết làm ǵ giữa cuộc đời này đây? Sống để làm phiền người khác th́ sống làm ǵ. Nhiều lần tôi muốn t́m đến cái chết để quên đi tất cả. Để đỡ gánh nặng cho gia đ́nh" – Anh Ngữ nhớ lại.
Nhiều lần Ngữ định quyên sinh, nhưng mỗi lần như vậy, trong anh lại vẳng lên lời nói của một nhân vật mà anh đă từng đọc được trong một cuốn tiểu thuyết:
"Dù có bất hạnh đến đâu th́ con người ta cũng cần phải sống. Sự sống bao giờ cũng đẹp nhất mọi thứ ở trên đời. C̣n sống là c̣n hy vọng. Anh hăy nuôi hy vọng đó dù chỉ c̣n một nửa hơi thở. Hy vọng là đôi cánh thiên thần sẽ chắp cho con người ta bay bỗng qua nỗi bất hạnh và mọi gian khổ khó khăn".
Ngữ tâm sự: "Chính câu nói đó đă thắp lên trong tôi nghị lực và khát khao sống. Ḿnh vẫn c̣n một bàn tay cơ mà. Ḿnh có thể làm việc được. Ngày đó mấy anh em tôi ngoài làm ruộng c̣n làm thêm nghề đan rổ rá, thủng mủng… để mưu sinh nên tôi đă tập đan bằng một tay và đôi chân".
Hơn 2 tháng kiên tŕ tập luyện, bàn tay tứa máu, Ngữ đă đan được chiếc thúng đầu tiên. Làm được thành quả đó đối với một người mù chỉ có một bàn tay là cả một ư chí và nghị lực rất phi thường.
Vậy là Ngữ không cảm thấy ḿnh là người thừa nữa. Những mặc cảm tự ti dần vơi đi trong suy nghĩ của cậu bé.
Đă đan được rổ rá th́ cũng có thể chơi đàn. Tai nạn có thể làm hỏng mắt, cụt tay nhưng không thể cắt được đam mê và ước mơ được chơi đàn ghi Ngữ. Ngữ lấy cây đàn ghi ta treo trên vách xuống tập chơi một tay.
Những tiếng “bật bông” ban đầu không ra âm thanh ǵ khiến Ngữ bật khóc. Nhưng hết ngày này qua ngày khác, Ngữ kiên tŕ hết giữ, bấm, luyến láy từng nốt, cuối cùng, Ngữ cũng đă gảy được những âm thanh tṛn tiếng.
Anh chị em trong nhà rơi nước mắt khi Ngữ vừa đệm đàn ghi ta vừa hát lên bài hát t́nh mẹ. Để có thể điều chỉnh từng nốt nhạt trên cung đàn, Ngữ đă mất hơn 3 năm để t́m ra một cách riêng khi ḿnh chỉ có 1cánh tay.
Sau 3 năm nuôi “ngọn lửa” ấy, Ngữ gẩy đàn bằng ngón trỏ và bấm phím bằng các ngón c̣n lại, mọi thao tác đều diễn ra chỉ trên một đoạn cần đàn. Phải hơn năm sau, anh mới có thể nhuần nhuyễn, mềm tay với cách đánh ấy.
Để có được “ngón đàn” điêu luyện như hôm nay, không thể đếm hết bao lần ngón tay bị bật máu, lột da, bao lần mỏi mệt. Rồi sau này, không chỉ chơi ghi ta mà Ngữ c̣n có thể ḥa tấu guitar và thổi Harmonica một cách nhuần nhuyễn.
Tiếng đàn của Ngữ được bay cao, bay xa khi được ông Nguyễn Minh Đức - Chủ tịch hội người mù Nghệ An phát hiện và khuyên nhủHội người mù: “Em nên vào Hội Người mù, vào đó mới thấy nhiều số phận bất hạnh hơn ḿnh nhưng họ vẫn vươn lên!”.
Vợ chồng anh Vi Văn Ngữ đi hát rong. (Ảnh Tiến Dũng)
Và rồi chính môi trường tập thể ấy đă làm cho tiếng đàn của anh lớn lên, bay cao, bay xa. Trong các hội diễn văn nghệ quần chúng ở địa phương tổ chức, anh luôn giành được giải cao nhất. Đó cũng là nguồn động viên để anh phấn đấu.
Và tiếng đàn, tiếng hát của anh đă thoát ra khỏi luỹ tre làng. Năm 2000, anh đoạt Huy chương Vàng “Tiếng hát từ trái tim” do Bộ VH - TT (cũ) và Hội Người mù Việt Nm tổ chức tại Nhà hát Lớn - Hà Nội.
Năm 2002, Vi Văn Ngữ đoạt Huy chương Vàng tại Liên hoan nghệ thuật quần chúng ngành LĐTB-XH do Bộ LĐTB-XH tổ chức. Chứng kiến người nghệ sỹ mù đánh đàn bằng một tay, với những âm thanh cất lên lay động ḷng người đă khiến cho khán pḥng lặng đi v́ xúc động.
Nhà báo, Nhạc sĩ Hữu Trịnh nhận xét: "Tiếng đàn cùa Vi Văn Ngữ vừa có kĩ thuật vừa rất có hồn vía. Đó là một tay đàn đặc biệt. Phải có tŕnh độ kỹ thuật cao mới có thể dùng kỹ thuật Coule (vừa bấm vừa móc bằng một tay), lại là tay trái.
Hơn thế, vừa chơi guitar, vừa chơi Harmonica mà không cần người đệm là một sự khó khăn; chơi hai tuyến giai điệu độc lập sẽ rất khó v́ đ̣i hỏi khả năng tập trung rất cao.
Phải có có năng khiếu thực thụ mới có khả năng tập luyện những “ngón đàn” đó, nếu không, có tập luyện mấy chục năm cũng sẽ thất bại mà thôi... quả là tay đàn độc nhất vô nhị".
Thiên diễm t́nh như mơ
Ngữ vẫn lấy tiếng đàn để làm nguồn vui sống, nhiều đêm anh vẫn ngồi một ḿnh với cây ghi ta để gửi gắm tâm tư. Nhiều cô gái nghe tiếng đàn quyến rũ của anh đă t́m đến nhưng khi thấy đó là một chàng trai mù cụt tay họ đă bỏ đi.
Nhưng, có một đêm đông lạnh giá, một cô gái đă đến và ở lại với anh. "Tiếng đàn anh hay quá, cho em ngồi nghe với" - Cô gái nói rồi ngồi xuống bên cạnh - "Anh chơi đàn cho em hát nhé!". Lúc đó Ngữ mới hỏi. "Cô thích hát bài chi? ", "Lời của gió anh ạ!" - Cô gái đáp.
Tiếng đàn, lời hát của chàng trai và cô gái với giai điệu "Lời của gió" hoà quyện vào nhau cất lên trong đêm đông lạnh giá khiến cho không gian như ấm lại, tràn ngập những âm thanh ngọt ngào yêu thương và sâu lắng.
Khi bài hát vừa kết thúc cũng là lúc hàng loạt tiếng hoan hô vang lên. Th́ ra tiếng đàn và tiếng hát mê hoặc của đôi trai gái đă khiến cho cả khu tập thể của hội người mù và người dân gần đó kéo đến xem rất đông. Ai cũng trầm trồ: "Tuyệt vời quá, đúng là song tấu hợp bích" .
Và chính đêm đầu tiên gặp gỡ đó, qua tiếng đàn, câu hát họ đă cảm mến nhau. Họ đă thổ lộ t́nh yêu bằng tiếng đàn, câu hát.
Cô gái ấy là Nguyễn Thị Hương, SN 1974 (kém Ngữ 4 tuổi), quê ở xă Nghi Liên, huyện Nghi Lộc, Nghệ An. Chị sinh ra trong gia đ́nh “đặc biệt”: Bố bị mù, Hương và cậu em trai cũng mù bẩm sinh, cuộc sống khó khăn.
Hàng ngày chị đi dạy chữ nổi Brai và bán tăm, bán đũa kiếm sống. Gặp nhau trong đêm ấy, hai mảnh đời bất hạnh đă t́m thấy những điểm tương đồng. "Nghe tiếng hát của Hương, tôi cảm thấy như có một luồng điện chạy khắp cơ thể và tâm hồn ḿnh. Tôi đă yêu Hương từ giây phút ấy" - Ngữ tâm sự.
C̣n chị Hương cười nhớ lại phút thăng hoa khi đến cửa ngơ của t́nh yêu:
"Tôi cũng mê văn nghệ lắm. Đêm đó buồn, nghe tiếng đàn, tôi t́m đến cho khuây khoả nhưng khi anh Ngữ đệm đàn rồi 2 người cùng hát, tôi cảm nhận tiếng đàn, câu hát của chúng tôi hoà quyện, quấn quưt lấy nhau. Và lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được một cảm xúc mới lạ như ḍng suối ngọt ngào đang chảy trong tôi".
Cưới nhau về nhưng không có chỗ ở v́ căn nhà cũ Ngữ đă nhường cho người em trai, vợ chồng anh lang thang nay đây mai đó. Từ sáng sớm đến chiều tối mịt, họ luồn khắp hang cùng ngơ hẻm, đến các trường học, bệnh viện và nhà dân bán từng bó tăm, bó đũa.
Màn đêm buông xuống, vợ chồng anh Ngữ xin tá túc tại trụ sở làm việc của các Huyện hội Người mù. Các huyện Diễn Châu, Yên Thành, Quỳnh Lưu, Đô Lương… chẳng nơi nào mà bước chân của vợ chồng anh chưa tới.
Năm 2001, chị Hương sinh bé gái. “Trước khi sinh, vợ chồng tôi đứng ngồi không yên, v́ sợ bé có đôi mắt giống mẹ th́ khổ cả đời. May mắn là cháu nó sinh ra lành lặn, khỏe mạnh!” - chị Hương nhớ lại.
Họ đặt tên con là Vi Thị Thương.
“T́nh thương yêu như sợi dây thắt chặt số phận hai chúng tôi, hai kẻ mù loà” - anh Ngữ nói - "Đặt tên con gái là Thương, vợ chồng tôi cũng muốn bày tỏ ḷng tri ân đối với anh chị em hội Người mù tỉnh Nghệ An. Các anh các chị đă động viên, tiếp sức cho tôi và Hương vượt qua mọi thử thách, gian nan!”.
Đời hát rong
Dù cố gắng hết sức để mưu sinh nhưng lượng tăm tre bán được ngày càng ít đi khiến cuộc sống của đôi vợ chồng mù mỗi lúc thêm khó khăn, túng bấn.
Không một tấc đất cắm dùi, không c̣n chỗ nương thân. Biết làm ǵ khi xung quanh họ chỉ là đêm đen dày đặc? Cũng may là trời phú cho tiếng đàn và giọng hát. Vậy là giọng hát và tiếng đàn của họ đă thành cớ mưu sinh.
Đêm tháng ba mưa phùn giăng dày đặc thành phố Đỏ, từng cơn gió lạnh hùn hụt thổi về,đâu đây vọng lại tiếng đàn ghi-ta lẫn trong giọng hát ngọt ngào. Tôi đi về phía có tiếng đàn. Trước mặt tôi là Vi Văn Ngữ và người vợ mù loà đang biểu diễn một khúc nhạc trữ t́nh.
Chồng đàn, vợ hát, đôi vợ chồng mù ḍ dẫm trong đêm trên hè phố. Trên tay chị cầm nón rách đựng tiền lẻ mọi người cho. Sau một “ca” diễn, chị cẩn thận cất nhúm tiền vào túi áo. Chiếc áo cũ đă nhàu nḥ, lem luốc.
Hát từ chập tối đến nửa đêm, chị vợ thấm mệt bèn trao micro cho chồng. Không những đánh đàn giỏi, anh Ngữ c̣n có chất giọng đầm ấm, truyền cảm. Khi thấy Ngữ vừa đàn vừa hát nhiều người đă rơi nước mắt …
Đầu tháng 2 vừa qua, vợ chồng Ngữ thuê một căn nhà trọ hơn 10m2 ở thị xă Cửa ḷ để làm chỗ tá túc. Mùa này ít du khách nên vợ chồng anh gửi con cho ông bà ngoại để lên thành phố Vinh hát rong kiếm sống.
“Đi xa th́ thương con gái, để con ở lại mà đi thật không đành ḷng nhưng đi cũng là v́ tương lai của con!” - chị Hương nghẹn ngào rồi ngả đầu vào vai anh. Dăi nắng dầm mưa, mấy ngày nay, chị lên cơn sốt nhưng chẳng thể để anh hát một ḿnh…
Nh́n vợ chồng người hát rong mù loà ṃ mẫm lê từng bước nặng nhọc trong đêm mưa phùn giá lạnh, khi giọng hát đă khản và tiếng đàn mỏi mệt buông chùng, trong tôi cứ ám ảnh măi h́nh ảnh ấy. Họ như một nốt lặng giữa đời thường nhưng cao đẹp và đầy ư chí, nghị lực phi thường.
Dù trước mắt họ là bóng tối nhưng bóng tối ấy không bao trùm và phủ lên cuộc đời họ bóng đêm. T́nh yêu và nghị lực của họ luôn bừng sáng như những ngày nắng đẹp.
Tiến Dũng
theo PNTD