Phật dạy: Vạn sự đều có nhân duyên. Điều ǵ đến th́ hăy quư trọng, điều ǵ phải đi th́ nên buông tay, như thế mới sống được tự do tự tại thực sự.
Đức Phật giảng giải: “Tội báo và phúc báo đi theo con người như h́nh với bóng. Con người bồi dưỡng đạo đức cũng giống như gieo một hạt giống vậy.”
A Nan nói: “Hạt giống ban đầu chỉ là một hạt, sau khi được gieo trồng thành cây, lớn lên lại ra rất nhiều hạt khác.”
Đức Phật lại nói: “Chỉ bố thí, cho đi một hạt mà lại thu về gấp ngàn vạn lần. Những lời này tuyệt không phải giả.
Con người thế gian ngốc nghếch, không hiểu biết chỉ có thể dùng con mắt trần tục này để quan sát hết thảy mà không thấu triệt gốc rễ của nghiệp và phúc báo.
Thế giới chúng ta sinh sống biến đổi từng giây từng phút, chỉ trong nháy mắt sẽ diễn ra rất nhiều điều không xác định. Những lúc chúng ta không đủ khả năng gánh vác, chi bằng hăy thoải mái. Mà kết quả của sự thoải mái chính là giảm thiểu phiền năo và lo âu. Thực ra, thoải mái cũng là một loại tùy duyên, là một loại tự do của tâm linh sau khi đă trút bỏ gánh nặng và ràng buộc.
Duyên phận khó đoán, người ta vẫn nói rằng, duyên là do trời định, phận do nhân định. Gặp được nhau hay không là do ư trời, nhưng có quyết chí để đến với nhau hay không lại là ở mỗi người. Tuy nhiên, ở được bên nhau rồi, phận ngắn hay dài lại cũng là điều không ai có thể nói trước.
Hôm nay có duyên phận không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ có duyên phận. Phật bàn về nhân duyên rằng, cái ǵ cũng chỉ có thời điểm, duyên phận cũng vậy. Bởi thế mà phải nắm thật chắc, giữ thật chặt, hết ḷng quư trọng. Đó là món quà trời ban, chỉ trong một giây, một khắc, một đoạn.
Nếu có phải cách xa, cũng đừng oán than, trách phận, hăy tự ngẫm với ḷng rằng, vạn sự tùy duyên.
Đừng mong cầu mọi người đối xử với ḿnh đặc biệt, cũng chẳng nên hy vọng họ sẽ bớt đi những toan tính.Giữa người với người, có thể gần, cũng có thể xa. Giữa việc với việc, có thể phức tạp, cũng có thể đơn giản. Giữa t́nh cảm với nhau, có thể sâu, cũng có thể cạn.
Với người không có duyên, dù bạn nói bao nhiêu lời cũng là thừa; c̣n như đă hữu duyên th́ chỉ cần xuất hiện, bạn cũng có thể đánh thức mọi giác quan của họ.
Có một số việc, vừa phân trần trắng đen đă trở thành quá khứ. Có một số người, giận hờn vài ngày đă trở thành dĩ văng. Có những nỗi đau, vừa cười lên đă tan thành bọt biển. Có những hoàn cảnh, nhờ chịu chút thương đau mà trở nên kiên cường.
Đôi khi hôm nay là việc lớn, ngày mai nh́n lại chẳng có ǵ đáng kể. Năm nay quan trọng, sang năm sẽ trở thành thứ yếu. Chuyện vĩ đại đời này, đời sau người ta gọi là truyền thuyết.
Chúng ta, nhiều nhất cũng chỉ là câu chuyện của một người. V́ thế trong cuộc sống hay công việc, nếu gặp chuyện không vừa ư, hăy nói với bản thân: “Hôm nay sẽ qua đi, ngày mai rồi cũng đến, hăy buông bỏ tất cả để bắt đầu ngày mới!”.
Nhân duyên của con người đáng quư là thế, ngắn ngủi là thế nhưng khi có được lại không trân quư, chỉ mất đi rồi mới hối hận nhưng đă quá muộn, một đi không trở lại, vĩnh viễn thành quá khứ.
Làm người học được cách điềm nhiên đối đăi với hết thảy, dùng b́nh tĩnh để đối đăi với mọi sự công bằng và bất công bằng trong cuộc sống, thản nhiên tiếp nhận mọi sự an bài hợp ư và không hợp ư ḿnh. Ấy mới là cách đối đăi của bậc trí huệ.
VietBF @ sưu tầm