Chiều đông hôm ấy chúng tôi ở bến sông Sài G̣n nh́n ánh mặt trời tṛn vo, đỏ rực đang lặn dần xuống ở phía bên kia sông.
Cảnh vật tĩnh lặng, xa xa có tiếng hát của người lái đ̣ trên sông, tiếng rao đầy thổn thức của những gánh hàng rong như muốn tô điểm thêm bức tranh muôn màu của thành phố phồn hoa lúc lên đèn trong tiết chuyển giao ngày và đêm. Không khí cuối năm trở lạnh hơn, từng đợt gió thổi thốc qua ŕ rào theo cơn sóng vỗ, gió thổi theo từng hàng cây đung đưa. Tất cả ḥa lại thành một bài hát trữ t́nh đầy âm thanh và cảnh sắc, anh đứng cạnh kéo tôi lại gần như muốn ủ ấm.
Anh và tôi vừa trễ chuyến tàu buưt trên sông. Cuộc hẹn lênh đênh này chúng tôi đă xếp lịch từ mấy tháng trước, 16h45 buưt sông rời bến Linh Đông (Thủ Đức) đến bến Bạch Đằng (quận 1), 18h10 là chuyến về ngược lại, đó là dự định nhưng chúng tôi đến trễ hai phút, cũng đành đứng nh́n tàu rời bến. Cầm trên tay tấm vé mua từ sớm, chẳng c̣n giá trị ǵ lúc này, v́ một chút sự cố mà anh làm hai đứa lỡ chuyến tàu, cảm thấy có lỗi anh hôn lên trán tôi rồi nói đầy hối hận: “Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi em!”, ánh nh́n của anh đầy ḍ xét, hoặc anh nghĩ tôi sẽ tức giận la hét, hoặc đánh chửi cho hả cơn giận. Ồ không, tôi chỉ cười thôi, chính tôi lại là người an ủi anh vượt qua cảm giác hối lỗi, “Sai lầm chút thôi, em học Sài G̣n tính bao dung mà, chỉ cần chăm chỉ chút chúng ta sẽ kiếm lại được tiền để mua vé cho chuyến tàu khác, anh nhỉ!” – tôi nói rồi nháy mắt nh́n anh tinh nghịch.
Xe buưt sông ở Sai Gon
Vẫn kịp mua vé cho chuyến tàu sau nhưng ráng chiều bên bến sông đẹp quá, chúng tôi quyết định ở lại tận hưởng cảnh thành phố lúc nhạt nắng. Đang giờ lên đèn, hai bên bờ các ánh điện dần nhiều lên như những con đom đóm góp ánh sáng lung linh cho đêm vũ hội thường niên, từng cánh chim trời dường như cũng đang bay về tổ ấm của ḿnh. Hối hả lắm các ḍng xe nối đuôi nhau ngược xuôi trên con đường nhỏ đến bến phà Linh Đông - Thanh Đa (B́nh Thạnh), có lẽ mọi người đang trở về nhà sau một ngày dài vất vả. Nhưng bên cạnh đó cũng b́nh yên lắm, bến sông uốn quanh nối dài, trời rộng thanh mát, có người đi bộ thể dục, có từng tốp bạn trẻ ngồi ca hát, du khách chờ tuyến buưt sông tiếp theo đang tṛ chuyện, chụp h́nh, c̣n hai chúng tôi vẫn nắm tay đi tiếp quăng đường.
Anh bảo: “Chúng ta của nhiều năm sau này vẫn b́nh yên nắm tay nhau qua các chặng đường, nếu trễ chuyến tàu này th́ ḿnh cùng rẽ sang con đường khác, chỉ cần con đường đó có em”. Đó là tôi nghĩ viển vông thế v́ khung cảnh lăng mạn, nên thơ nếu anh nói được như vậy, tôi nguyện gục ngă trước từng hơi thở và nụ cười của anh. Sự thật là anh chẳng nói ǵ cả, anh vốn ít nói, chỉ vững chăi bên cạnh tôi trong mọi điều.
Thành phố muôn màu và nơi đó có anh - ảnh 2
Tôi đă thương thành phố này bởi sự phồn hoa đa sắc mà vẫn bao dung giản dị hay tại v́ nơi này có anh
Tôi không phải là người sinh ra và lớn lên ở thành phố, tôi đến từ vùng quê xa xôi, Sài G̣n chỉ là nơi tôi học tập và làm việc. Luôn nghĩ rằng, tuổi trẻ sôi động ḿnh sẽ sống ư nghĩa với Sài Thành này và một lúc nào đó tôi trở về quê nhà, ở cạnh ba mẹ ḿnh, mở một quán cà phê sách, có một mảnh đất nhỏ hằng ngày trồng rau, chăm sóc hoa. Nhưng không biết từ khi nào Sài G̣n đă thành một phần trong tôi, có những lúc đi xa, đứng trước ánh chiều tà nơi đất khách, nh́n những áng mây lững thững trôi, khói bếp bay lên lả lơi trêu đùa đàn chim nhỏ, tôi nhớ nhà, nhớ cha mẹ đến nao ḷng và c̣n nhớ thêm cả Sài G̣n nữa, nhớ cái ồn ào, náo nhiệt, nhớ hàng cây bên bến sông nơi chúng tôi ḥ hẹn.
Tôi đă thương thành phố này bởi sự phồn hoa đa sắc mà vẫn bao dung giản dị hay tại v́ nơi này có anh!