
Nhân chuyện báo chí VN chê bai cầu thủ Mỹ ko hát quốc ca, tôi thấy cần phải viết đôi điều để ae hiểu về văn hoá Mỹ và sự ái quốc của nước Mỹ; rồi ae sẽ tự so sánh với Việt Nam.
Đầu tiên, khác với VN hay quan tâm tới những thứ biểu tượng và h́nh thức như là quốc ca, quốc kỳ. Anh em Việt nam cứ nghĩ ra đường hát quốc ca thật to, vẫy quốc ḱ thật nhiều, rồi nẹt pô, đua xe ấy là thể hiện ḷng yêu nước.
Ngược lại, người Mỹ họ quan niệm quốc ca, quốc ḱ chỉ là dăm 3 cái biểu tượng h́nh thức ko quan trọng; cho nên người Mỹ họ chế lời quốc ca, ko hát quốc ca, lấy quốc ḱ làm silip, xu chiêng v....v, chả làm sao hết.
Và sự khác biệt so với Việt Nam đó là người Mỹ quan tâm tới những thứ thực chất, quyền lợi mà nói thẳng ra là quy ra thành tiền, và lợi ích. Tức anh bảo anh yêu nước mà a chả đóng góp ǵ bằng tiền cho đất nước, cho quân đội; th́ a hô hào yêu nước, tự hào dân tộc cũng chỉ là thứ yêu nước mơm và tự hào mồm mà thôi.
Cái này nó giống như t́nh yêu nam nữ vậy; anh bảo anh yêu em mà chả hy sinh ǵ cho em, chả cho em dc đồng nào, chả làm ǵ v́ em ? Thế hóa ra anh yêu em bằng mơm à ?
Do đó, ḷng yêu nước của người dân Mỹ thể hiện trực tiếp bằng việc mỗi 1 người Mỹ, đặc biệt là các doanh nghiệp Mỹ thể hiện sự ưu tiên đối với các cựu binh, quân nhân Hoa Kỳ bằng hàng loạt các đăi ngộ như:
Nhận các cựu binh Hoa Kỳ vào làm việc với nhiều đăi ngộ lương bổng đào tạo, khi mua hàng cựu binh Mỹ ưu tiên ko phải xếp hàng; đặc biệt là các hệ thống cửa hàng lớn luôn dành cho các cựu binh Mỹ những military discount giảm giá rất lớn và vô vàn những quỹ tư nhân ủng hộ tiền của các doanh nghiệp cho các cựu binh Mỹ, khi mua nhà, mua đất cựu binh Mỹ cũng dc hưởng các discount và đăi ngộ tương tự.
Chú ư đây hoàn toàn là những đăi ngộ tự nguyện xuất phát từ ḷng yêu nước, tri ân các anh hùng quốc gia ḿnh của các doanh nghiệp tư nhân chứ ko phải là chế độ của chính phủ Mỹ (đăi ngộ của chính phủ là riêng).
Như thế ngoài lương, đăi ngộ của chính phủ dành cho cựu binh Mỹ như việc đi học miễn phí, cho tiền mua nhà v....v; th́ trong đời sống hàng ngày cựu chiến binh Mỹ nhận dc vô số đăi ngộ chính từ ư thức và ḷng yêu nước, tính thực dụng của người dân và doanh nghiệp Mỹ - anh hô hào yêu nước cho nhiều tới đâu, ko có ǵ bằng thể hiện ḷng yêu nước của anh bằng tiền và quyền lợi dành cho cựu binh Mỹ.
C̣n nh́n lại anh em Việt Nam xem, đồng ư rằng nhà nước VN c̣n nghèo nên ko thể có tiền để có nhiều đăi ngộ cho thanh niên xuất ngũ. Nhưng người VN toàn hô hào yêu nước bằng mồm, chứ có doanh nghiệp nào có chương tŕnh ưu đăi cho thanh niên xuất ngũ ?
Đi massage cũng làm ǵ có chương tŕnh ưu đăi giảm 20% cho người đă từng đi nghĩa vụ quân sự ? Làm ǵ có shop bán hàng nào có chương tŕnh giảm giá ưu tiên cho thanh niên xuất ngũ, làm ǵ có doanh nghiệp nào dành những quỹ riêng ủng hộ cho bộ đội xuất ngũ ? Làm ǵ có ai kêu gọi tiền ủng hộ tư nhân cho bộ đội xuất ngũ kiếm việc làm, chi trả cuộc sống ?
Người VN miệng th́ hô hào yêu nước thôi, nhưng thực ra cái họ yêu nhất là yêu tiền và quyền lợi bản thân. Do đó, người VN chúng ta thực ra yêu nước bằng mồm là thứ giỏi nhất và dễ dàng nhất.
Chứ cứ nh́n t́nh trạng trốn nghĩa vụ quân sự hàng năm là biết, trong cái đám đổ ra đường hô hào yêu nước ăn mừng bóng đá hay phím chiến trên mạng khi có vụ phốt ǵ đó liên quan tới biển đảo; làm ǵ có cháu nào dám viết đơn tự nguyện để đăng kí đi nghĩa vụ quân sự đâu ? Và chính cái đám đó cũng sẽ t́m cách để trốn nghĩa vụ nhanh nhất.