Mẹ yêu thương 2 anh trai, coi con gái út như cơm thừa canh cặn, hơn chục năm sau, các quư tử lần lượt tù tội th́ bà mới cầu cứu tôi. Giờ đây, khi đă hơn 30 tuổi, tôi hiểu rằng cuộc đời này công bằng theo cách riêng của nó.
Tôi sinh ra trong một gia đ́nh ba anh em - hai trai, một gái. Ngay từ khi c̣n nhỏ, tôi đă hiểu thế nào là sự con yêu con ghét, trọng nam khinh nữ. Hai anh trai tôi luôn được ưu tiên trong mọi thứ, từ miếng ăn ngon nhất trên mâm cơm đến những bộ quần áo mới mỗi dịp Tết. C̣n tôi, đứa con gái út, chỉ nhận được những thứ thừa thăi và ánh mắt lạnh lùng của bố mẹ.
Những ngày thơ ấu của tôi là chuỗi dài những kư ức đau buồn. Tôi nhớ như in lần hai anh trai đánh tôi tím mặt chỉ v́ tôi dám động vào chiếc ô tô đồ chơi của họ.
Khi tôi khóc lóc chạy đến với mẹ, bà chỉ lạnh lùng bảo: "Ai bảo mày động vào đồ của anh, nó đánh cho tao bênh làm sao được" .
Căn pḥng nhỏ của tôi luôn là nơi hai anh trai vứt bừa băi đồ đạc và tôi là người phải dọn dẹp. Mỗi lần phản kháng, tôi lại nhận được về đủ thứ trả đũa chẳng tốt đẹp ǵ.
Năm 18 tuổi, tôi quyết định lấy chồng sớm. Không phải v́ t́nh yêu nồng cháy, mà đơn giản là tôi không thể chịu đựng thêm cuộc sống đó nữa. Người chồng tương lai của tôi khi ấy chỉ là một chàng trai b́nh thường, nhưng anh cho tôi thứ mà gia đ́nh ruột không bao giờ cho - sự tôn trọng và yêu thương. Đám cưới của chúng tôi diễn ra đơn giản, không có sự chúc phúc từ gia đ́nh tôi. Tôi bước đi mà không một chút lưu luyến.
Hơn chục năm sau, khi cuộc sống của tôi đă ổn định với ngôi nhà nhỏ, công việc kinh doanh và hai đứa con ngoan, th́ người ta đồn nhau chuyện từ nhà đẻ. Anh cả tôi bị bắt v́ tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Chưa đầy nửa năm sau, anh hai cũng vào tù v́ tội đánh người gây thương tích nặng, nghe bảo người ta trấn thương sọ năo nặng. Cái gia đ́nh từng tự hào về hai cậu con trai giờ ch́m trong nhục nhă.
Điều trớ trêu là khi biết chồng tôi là luật sư có tiếng, mẹ tôi bỗng nhiên nhớ đến đứa con gái út mà bà suưt nữa quên đă từng đẻ ra. Bà gọi điện cho tôi lần đầu tiên sau nhiều năm, giọng đầy nước mắt: "Con phải giúp các anh con! Chồng con có quen biết, phải cứu 2 đứa nó ra!" .
Tôi im lặng lắng nghe, ḷng dửng dưng đến lạ. Bà thấy tôi im lặng th́ gặng hỏi "Con có nghe mẹ nói không?"
Tôi nhớ lại những năm tháng đă trôi qua, nghĩ đến việc thật ra về t́nh hay lư th́ tôi cũng chẳng cần phải giúp đỡ ǵ chuyện này. Tôi hít 1 hơi thật sau rồi dơng dạc trả lời ngắn gọn: "Không ạ" .
Tối hôm đó, tôi ngồi uống trà với chồng trên ban công. Anh hỏi tôi có muốn giúp ǵ không. Tôi lắc đầu: "Em không giúp. Vừa là v́ những ǵ em đă phải chịu mà cũng phúc ai người ấy hưởng mà tội ai th́ người ấy chịu" . Chồng tôi gật đầu hiểu ư. Chúng tôi cùng nhau nh́n ra khoảng sân trước nhà, nơi hai con tôi đang vui đùa. Tôi chợt nhận ra, có những vết thương không bao giờ lành, nhưng chúng ta có thể học cách sống chung với nó.
Giờ đây, khi đă hơn 30 tuổi, tôi hiểu rằng cuộc đời này công bằng theo cách riêng của nó.
Đôi khi tôi vẫn tự hỏi, liệu ḿnh có nên tha thứ cho gia đ́nh? Nhưng rồi tôi nhận ra, tha thứ không có nghĩa là quên đi hay quay lại. Tha thứ là để bản thân được thanh thản, nhẹ nhàng, không hận chẳng thù.
VietBF@ sưu tập
|