Câu chuyện xảy ra trong buổi họp lớp đều khiến những người tham dự khó quên.
Mới đây, Tiểu Duy, một cựu sinh viên của trường Đại học Bắc Kinh nhận được tin nhắn từ lớp trưởng mời tham dự buổi họp lớp kỷ niệm 10 năm tốt nghiệp. Dù công việc bận rộn, Tiểu Duy vẫn sắp xếp thời gian trở về thành phố nơi anh từng gắn bó suốt quăng đời sinh viên.
Buổi họp lớp tổ chức tại một nhà hàng nổi tiếng gần trường cũ. Tổng cộng có 18 người bạn học đến dự, ai nấy đều háo hức, tay bắt mặt mừng. Sau màn ôn lại kỷ niệm, lớp trưởng đại diện gọi rất nhiều món ngon để chiêu đăi tất cả.
Bữa ăn kéo dài gần 3 tiếng. Đến khi no nê đứng dậy, trên bàn vẫn c̣n vô số món ăn thừa, có món thậm chí chưa ai đụng đũa.
Ngay lúc ấy, Tiểu Duy bỗng đứng lên, nói với nhân viên phục vụ: "Phiền bạn gói giúp tôi mấy món ăn c̣n lại."
Không khí lập tức sượng lại.
Một người bạn tên Lưu Khải lập tức chen vào, giọng nửa đùa nửa thật: "Tiểu Duy à, giờ đi họp lớp mà c̣n xin đồ ăn thừa về à? Dù có khó khăn cũng không cần như vậy chứ?".
Mọi người xung quanh cũng cười khúc khích, ánh mắt đầy khó xử. Có người th́ thầm bàn tán:
"Chẳng lẽ Tiểu Duy mấy năm qua sống khổ vậy sao?"
"Đúng là xấu hổ quá, đi họp lớp mà lại xin đồ ăn thừa..."
Tiểu Duy chỉ cười nhạt, không giải thích. Anh từ tốn nhận lấy các hộp đồ ăn từ tay nhân viên, rồi lễ phép gật đầu chào mọi người: "Ḿnh xin phép trước nhé."
Anh ôm đống đồ ăn, chậm răi bước ra cửa nhà hàng. Các bạn học vẫn đứng trong quán, ánh mắt ngờ vực dơi theo.
Nhưng đến khi vừa ra khỏi cửa, tất cả chết sững.
Tiểu Duy không mang đồ ăn về cho ḿnh, mà tiến thẳng đến bên một người phụ nữ lớn tuổi, ăn mặc rách rưới đang ngồi xin ăn ở góc phố. Anh nhẹ nhàng đưa từng hộp đồ ăn cho bà lăo: "Bà ơi, đây là thức ăn sạch, bà ăn cho đỡ đói nhé!"
Người phụ nữ nước mắt lưng tṛng, rối rít cảm ơn.
Một bạn học tên Triệu Hân – cô gái từng cùng Tiểu Duy học chung nhiều môn chuyên ngành – đứng từ xa chứng kiến tất cả, bỗng không ḱm được, ôm mặt bật khóc nức nở.
"Tớ cứ tưởng cậu ấy v́ nghèo mà phải gói đồ ăn... Ai ngờ, cậu ấy vẫn như xưa, luôn âm thầm nghĩ cho người khác..." Giữa tiếng xe cộ ồn ào, tiếng khóc của Triệu Hân khiến nhiều người khác cũng phải nghẹn ngào.
Chưa dừng lại ở đó, chỉ ít phút sau, một chiếc xe Bentley đắt đỏ tới. Một người đàn ông mặc vest đen lịch thiệp vội vă xuống xe, chạy đến trước mặt Tiểu Duy, cúi đầu lễ phép: "Ông chủ, tôi đến trễ, xin lỗi ông!"
Cả nhóm bạn học như bị sét đánh ngang tai.
Một bạn học không nhịn nổi nữa liền lao ra hỏi Tiểu Duy: "Duy... cậu... cậu là ai vậy?"
Tiểu Duy chỉ cười: "Ḿnh hiện đang là CEO của một tập đoàn công nghệ. Chẳng qua hôm nay muốn giản dị một chút, sống lại cảm giác thời sinh viên nên ăn mặc b́nh thường thôi."
Hóa ra, Tiểu Duy năm đó xuất thân nghèo khó, là "học bá" trầm lặng trong lớp, chẳng mấy ai chú ư. Giờ đây, anh không chỉ có sự nghiệp thành công, mà c̣n giữ trọn vẹn trái tim ấm áp, biết quan tâm đến những mảnh đời bất hạnh.
Trong cuộc sống, giàu có không chỉ thể hiện ở số tiền trong tài khoản ngân hàng mà c̣n ở phẩm cách, tư duy và cách chúng ta đối xử với người khác.
Người thực sự giàu có biết trân trọng giá trị từng đồng tiền, từng món ăn, và biết sẻ chia đúng lúc. Họ hiểu rằng của cải lớn nhất không phải là những ǵ khoe khoang ra ngoài, mà là nội lực và ḷng trắc ẩn bên trong. Khi biết tiết kiệm hợp lư, đầu tư đúng đắn và luôn giữ cho ḿnh một trái tim thiện lương, đó mới chính là nền móng vững chắc nhất cho sự giàu có lâu dài.
VietBF@ Sưu tập