Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một đêm b́nh thường lại có thể khiến cuộc sống hôn nhân của ḿnh chao đảo đến vậy. Tiếng động lạ từ pḥng giúp việc lúc nửa đêm đă dẫn tôi đến một sự thật khiến tim tôi như ngừng đập.
Đă hơn ba năm kể từ ngày tôi và anh kết hôn. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi không phải lúc nào cũng hoàn hảo, nhưng tôi luôn tin rằng chúng tôi hiểu và tôn trọng nhau. Anh là người đàn ông hiền lành, ít nói, nhưng luôn chu đáo với gia đ́nh. Tôi, một người phụ nữ hiện đại, bận rộn với công việc văn pḥng, đôi khi để anh tự xoay xở với những việc trong nhà. V́ thế, chúng tôi quyết định thuê chị Hạnh, một người giúp việc trung niên, để hỗ trợ việc nhà và chăm sóc con nhỏ.
Chị Hạnh đến với gia đ́nh tôi cách đây gần một năm. Chị là người thật thà, chăm chỉ, và đặc biệt rất yêu thương con trai ba tuổi của chúng tôi. Tôi quư chị, thậm chí coi chị như một người thân trong nhà. Chị ở lại nhà tôi, trong một căn pḥng nhỏ cạnh bếp, tiện cho việc đi lại và làm việc. Mọi thứ dường như rất ổn, cho đến cái đêm định mệnh ấy.
Hôm đó là một đêm thứ Sáu, trời Hà Nội se lạnh. Tôi thức dậy lúc nửa đêm v́ khát nước. Đồng hồ chỉ khoảng 2 giờ sáng. Khi bước xuống cầu thang để lấy nước, tôi bỗng nghe thấy tiếng động lạ từ phía pḥng chị Hạnh. Tiếng động không lớn, nhưng trong không gian tĩnh lặng của đêm khuya, nó đủ khiến tôi giật ḿnh. Đó là thứ âm thanh như tiếng ŕ rầm, xen lẫn tiếng cười khe khẽ. Tôi đứng khựng lại, tim đập th́nh thịch. Chị Hạnh sống một ḿnh trong pḥng, vậy ai đang ở đó với chị?
Tôi cố gắng trấn tĩnh, nghĩ rằng có thể chị đang xem điện thoại hoặc nói chuyện với ai đó qua mạng. Nhưng linh cảm của một người vợ mách bảo tôi rằng có điều ǵ đó không ổn. Tôi nhẹ nhàng bước tới gần cửa pḥng chị Hạnh. Cửa khép hờ, và ánh sáng từ chiếc đèn ngủ hắt ra một vệt sáng mờ mờ. Tôi nghe rơ hơn tiếng nói – giọng một người đàn ông. Tim tôi như thắt lại. Giọng nói ấy quen thuộc đến mức khiến tôi lạnh người. Là anh, chồng tôi.
Tôi đẩy nhẹ cửa, vừa đủ để nh́n vào trong. Chị Hạnh đang ngồi trên giường, tóc xơa dài, mặc một chiếc váy ngủ mỏng. Chồng tôi ngồi đối diện, tay cầm một cốc nước, đang cười nói ǵ đó. Cả hai dường như không nhận ra sự hiện diện của tôi. Tôi đứng đó, chết lặng, cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Chân tôi bủn rủn, không thể bước thêm một bước nào nữa.
Tôi quay về pḥng, nằm xuống giường, nhưng không thể chợp mắt. Hàng loạt câu hỏi quay cuồng trong đầu. Chồng tôi làm ǵ trong pḥng chị Hạnh lúc nửa đêm? Họ đang nói ǵ mà vui vẻ đến vậy? Và tại sao anh lại ở đó, trong khi tôi, vợ anh, đang ngủ trên lầu? Tôi cố gắng t́m một lư do hợp lư, nhưng mọi giả thuyết đều dẫn tôi đến những suy nghĩ tiêu cực.
Sáng hôm sau, tôi quyết định đối mặt với anh. Khi chị Hạnh đang dọn dẹp bếp, tôi kéo anh ra ban công và hỏi thẳng: “Đêm qua anh làm ǵ trong pḥng chị Hạnh?” Anh ngớ người, mặt đỏ bừng, lắp bắp không nói nên lời. Sự lúng túng của anh càng khiến tôi thêm nghi ngờ. Cuối cùng, anh thở dài, kể lại mọi chuyện.
Hóa ra, đêm qua anh không ngủ được v́ áp lực công việc. Khi xuống bếp lấy nước, anh thấy chị Hạnh c̣n thức, đang ngồi khâu lại chiếc áo của con trai tôi. Chị Hạnh hỏi anh có muốn uống trà không, và họ bắt đầu nói chuyện. Anh bảo rằng chị Hạnh kể về quê chị, về những khó khăn chị từng trải qua, và anh cảm thấy đồng cảm. “Anh chỉ muốn tṛ chuyện một chút, không có ǵ đâu,” anh nhấn mạnh, nhưng ánh mắt anh tránh nh́n thẳng vào tôi.
Tôi không biết phải tin anh hay không. Lời giải thích của anh nghe hợp lư, nhưng hành động lén lút vào pḥng chị Hạnh lúc nửa đêm không phải là điều một người chồng nên làm. Tôi cảm thấy bị phản bội, không phải v́ anh ngoại t́nh, mà v́ anh đă phá vỡ niềm tin giữa chúng tôi. Tôi cũng tự trách ḿnh. Có phải tôi đă quá vô tâm, không để ư đến những áp lực anh đang chịu? Có phải tôi đă để khoảng cách giữa hai vợ chồng ngày càng lớn?
Trong những ngày sau đó, tôi cố gắng b́nh tĩnh để nh́n nhận mọi chuyện. Tôi nói chuyện với chị Hạnh, và chị khẳng định không có ǵ vượt quá giới hạn. Chị xin lỗi v́ đă để xảy ra hiểu lầm, và thậm chí đề nghị nghỉ việc. Tôi từ chối, v́ tôi biết chị không có ư xấu. Nhưng với anh, tôi cần thời gian để hàn gắn. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, chia sẻ những điều trước đây cả hai thường bỏ qua. Anh hứa sẽ không để tôi phải nghi ngờ thêm lần nữa.
Câu chuyện này có lẽ là một cú sốc, nhưng cũng là một bài học cho tôi. Hôn nhân không chỉ là t́nh yêu, mà c̣n là sự thấu hiểu và tin tưởng. Một tiếng động lạ trong đêm đă khiến tôi nhận ra rằng, nếu không kịp thời vun đắp, t́nh cảm vợ chồng có thể dễ dàng bị lung lay bởi những hiểu lầm không đáng có.
VietBF@ sưu tập
|
|