Bố vừa mới mất, con cái đă đ̣i ph/á bức vách cũ để sửa sang lại nhà cửa bán luôn chia tiền, nào ngờ vừa mới đập ra th́ mùi h/ôi/ t/anh b/ố/c lên, cả nhà chạy t/án l/oạn không ai dám tranh giành lấy 1 mét..
Căn nhà ấy nằm ở một góc khuất trong con hẻm nhỏ của ngoại ô Hà Nội. Nhà xây từ những năm 70, tường gạch đỏ ngả màu rêu xanh, vôi tróc loang lổ. Ở đó, ông Hào – người cha mất vợ sớm – sống lặng lẽ suốt gần 20 năm sau khi vợ ông ra đi trong một tai nạn “không rơ nguyên nhân”. Những người hàng xóm gọi ông là “ông già cô độc”, nhưng không ai biết trong ḷng ông đang giấu điều ǵ.
Ông Hào có ba người con: Thành – con cả, đi làm ăn trong Nam, kinh tế khá giả nhưng lạnh nhạt; Linh – con gái giữa, là giáo viên tiểu học; và Dũng – út, không nghề nghiệp ổn định, từng có thời gian vướng vào ṿng lao lư. Sau khi mẹ qua đời, cả ba người con đều rời nhà, để ông Hào sống một ḿnh. Họ hiếm khi về, chỉ liên lạc mỗi dịp Tết. Ông Hào chẳng trách, chỉ ngày càng trầm lặng hơn.
Vào một chiều mùa đông lạnh buốt, ông Hào đột ngột qua đời. Người hàng xóm tên bà Nhi – bà cụ bán rau gần nhà – là người đầu tiên phát hiện. Mùi lạ thoang thoảng lan ra từ cửa sổ pḥng ông. Khi công an đến, thi thể ông đă cứng lạnh, đôi mắt mở to nh́n lên trần nhà, như đang khiếp sợ một điều ǵ đó.
Ba ngày sau tang lễ, cả ba người con trở về. Không nước mắt, không giọt thương xót, họ lặng lẽ ngồi bên nhau, chờ đến ngày cuối cùng để tính chuyện… nhà cửa. Ngay trong ngày rằm, khi tro cốt cha c̣n chưa nguội, Thành đă mở lời:
– Căn nhà này bán được chừng hai tỉ. Chia ba, mỗi người lấy phần ḿnh, nhanh gọn. Tôi c̣n phải về Sài G̣n.
Linh hơi cúi đầu, chưa kịp đáp. Dũng đă vỗ tay:
– Quá đúng. Giữ làm ǵ cái ổ cũ nát này, bán xong chia đều.
Linh nhíu mày:
– Nhưng… cha vừa mất. Sao hai anh… thờ ơ quá vậy?
– Mày đừng giả nhân giả nghĩa! – Dũng cười nhạt – Mày có sống với ổng ngày nào đâu?
Câu nói khiến không khí nặng trịch. Linh im lặng. Trong ḷng cô có cảm giác bất an, nhưng chẳng thể nói ra.
Thành cất tiếng dứt khoát:
– Có một bức vách cũ giữa nhà và nhà kho. Đập đi cho thông thoáng, sửa sang lại rồi bán. Tôi gọi đội thợ đến liền.
**
Chiều hôm đó, đội thợ đến đập bức vách. Từng nhát búa giáng xuống tường cũ kỹ, bụi gạch mù mịt. Chỉ sau vài nhát, một tiếng “bụp” vang lên, và rồi…
Một luồng mùi tanh nồng, nồng nặc, như mùi xác động vật phân hủy lâu ngày, tràn khắp căn nhà.
Thợ hồ nôn oẹ, bỏ chạy. Thành bịt mũi, quát:
– Cái ǵ vậy?
Một người thợ run run, chỉ vào bức vách vừa đập:
– H́nh như… có thi thể trong đó.
Không ai tin. Nhưng khi lỗ hổng lớn hơn, một phần hộp sọ người, dính tóc, đă phân hủy, lộ ra từ trong lớp gạch. Mùi nồng nặc khiến cả nhà hoảng loạn. Dũng hét lên:
– Đây là người thật đấy! Trời đất ơi!
Công an được gọi đến. Khu vực phong tỏa. Người dân kéo đến xem. Linh ngồi bệt xuống đất, tay run lẩy bẩy. Trong đầu cô hiện ra h́nh ảnh mẹ – người phụ nữ hiền lành, yêu thương chồng con hết mực – đă từng biến mất một cách bí ẩn vào năm cô 12 tuổi.
Cha cô từng nói rằng mẹ bị trượt chân ngă sông, thi thể không t́m được. Nhưng giờ đây…
**
Kết quả giám định pháp y xác nhận: bộ hài cốt là của một phụ nữ, mất cách đây hơn 20 năm, do bị chấn thương vùng đầu nghiêm trọng. Trong lớp gạch c̣n có dấu vết vải vụn – giống hệt chiếc áo ngủ mẹ cô từng mặc.
Linh như gục ngă. Thành lặng im. Dũng th́ ném điện thoại, bỏ đi suốt một ngày trời.
Công an mở lại hồ sơ điều tra. Hàng xóm bắt đầu lục lại trí nhớ. Bà Nhi – người hàng xóm lớn tuổi – run run kể lại:
– Tôi nhớ… đêm bà Lệ biến mất, có tiếng căi vă lớn lắm. Tôi nghe tiếng đồ đạc đổ vỡ, rồi yên ắng. Sáng hôm sau, ông Hào bảo bà ấy đi chợ không thấy về… Mà tường nhà kho… lúc đó tôi nhớ là mới xây thêm…
Những mảnh kư ức ghép lại, thành bức tranh không ai dám tin.
**
Vài tuần sau, công an kết luận: ông Hào là người liên quan trực tiếp đến cái chết của vợ ḿnh, nghi do mâu thuẫn trong hôn nhân. Ông đă giấu thi thể trong tường nhà kho. Vụ việc khép lại khi ông đă qua đời, nhưng vết nứt trong ḷng ba người con không thể nào lành lại.
Linh là người tổn thương sâu sắc nhất. Cô từng trách mẹ bỏ đi, từng trách cha lạnh lùng, nhưng không ngờ, người cha trầm mặc ấy lại là người chôn giấu tất cả đau thương của gia đ́nh suốt bao năm.
Dũng th́ bắt đầu sa vào rượu bia, những h́nh ảnh ám ảnh trong căn nhà khiến anh không ngủ được. Một đêm, anh trèo lên mái nhà, la hét “mẹ đang gọi, mẹ đang gọi”, rồi ngă xuống, găy chân, phải nhập viện điều trị tâm lư.
Thành nhanh chóng bán căn nhà cho một người lạ, với giá rẻ hơn thị trường. Nhưng chỉ sau ba tháng, người mua cũng rời đi, nói rằng vào ban đêm hay nghe thấy tiếng th́ thầm, tiếng gơ vào tường, và có mùi tanh lạ xuất hiện mỗi khi trời mưa.
**
Căn nhà giờ phủ đầy cỏ dại, cửa gỗ mục nát. Người ta đồn rằng, vào tháng cô hồn, nếu ai đứng trước cổng gọi “mẹ ơi, con về rồi” th́ sẽ nghe thấy tiếng thở dài vang ra từ tường cũ.
Không ai dám bén mảng. Bức tường đă được xây lại, nhưng vết ố cũ vẫn hằn măi không phai.
C̣n ba người con, mỗi người một nơi, nhưng chẳng ai thoát khỏi kư ức nặng nề. Căn nhà, từ tổ ấm năm nào, đă trở thành nơi chôn vùi cả một gia đ́nh tan vỡ.
VietBF@ sưu tập
|
|