
Khi Noah chào đời, các bác sĩ nói với cha của cậu – Ben – một người mắc hội chứng Down:
“Anh sẽ không thể nuôi nổi một đứa trẻ.”
Họ bảo anh không thể hiểu giờ giấc cho bé ăn.
Không thể dỗ dành một đứa trẻ đang khóc.
Không thể đủ năng lực làm cha.
Nhưng Ben không nghe theo họ.
Anh ôm đứa con trai sơ sinh vào ḷng, hôn lên trán nó, th́ thầm:
“Có thể bố không biết hết mọi thứ… nhưng bố biết cách yêu con.”
Và đúng là anh yêu thật.
Ben cho Noah ăn bằng đôi tay run rẩy.
Anh học hát ru và ngân nga chúng thật khẽ.
Đêm nào cũng bế Noah đến tận khi trời sáng.
Ben làm việc bán thời gian gấp khăn ở một quán ăn nhỏ.
Anh dành dụm từng xu cho tương lai của con.
Người ta nh́n. Người ta x́ xào.
Có những phụ huynh hỏi:
“Đó… là bố nó à?”
Ben chỉ mỉm cười, gật đầu đầy tự hào:
“Là con tôi đấy. Cũng là người bạn thân nhất của tôi.”
Noah lớn lên.
Ben già đi.
Năm tháng trôi qua, như những trang sách lặng lẽ lật dở.
Noah trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, nhân hậu, thành đạt.
Người đời bảo:
“Cậu được nuôi dạy rất tốt!”
Noah chỉ đáp:
“V́ tôi được nuôi dạy bởi một người chỉ nh́n thế giới bằng t́nh yêu.”
Về sau, trí nhớ của Ben bắt đầu mờ đi.
Anh quên nơi để đồ.
Rồi quên tên người.
Rồi đến cả… tên Noah.
Một ngày nọ, Ben nh́n Noah thật lâu, rồi hỏi:
“Cháu là bạn của tôi à?”
Noah nắm tay anh, nhẹ nhàng đáp:
“Con là con trai bố. Là người bố đă nuôi dạy. Là người bố đă cho đi tất cả.”
Giờ đây, chính Noah là người cho bố ăn.
Là người d́u bố từng bước chân.
Là người ngân nga hát ru mỗi khi bố trằn trọc khó ngủ.
Noah không chỉ đang chăm sóc cha ḿnh.
Cậu đang trả lại cho người đàn ông đă từng nuôi nấng ḿnh…
Từng chút một.
Hai lần trong đời.
Và mỗi khi có ai chụp ảnh hai người,
Noah luôn mỉm cười bằng cả trái tim.
V́ khi thế giới chỉ nh́n thấy một ông già mắc hội chứng Down và con trai trưởng thành,
Th́ Noah nh́n thấy anh hùng của ḿnh.
Người thầy của ḿnh.
Trái tim của chính ḿnh.
VietBF@ sưu tập